Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 2678 - Chương 2678: Cơ Hội Cuối Cùng

Chương 2678: Cơ Hội Cuối Cùng

Lý Dương ở một bên cười lạnh một tiếng nói: "Không nên xem thường phán đoán của một đội trưởng, không phải chính bản thân các người cũng có nghi hoặc sao? Một người bị nhốt tám mươi hai năm, một người bị nhốt sáu mươi năm, một khoảng thời gian dài như vậy mà bảo là không thoát được dù chỉ một lần, ai tin đây, cho dù là nơi hung hiểm thế nào đi nữa, cũng luôn có mấy lần may mắn tránh được mọi hiểm cảnh mà thoát ra ngoài."

"Chúng tôi cần có chứng cứ, nếu không có chứng cứ, chúng tôi sẽ không tin bất kỳ suy đoán nào của cậu."

Đổng Ngọc Lan nói.

Đồng Thiến nói: "Muốn chứng có thì cũng đơn giản thôi, chỉ cần tìm được lối ra, rời khỏi nơi này xem cuối cùng bản thân mình sống hay chết là hiểu liền, thế nhưng trong khoảng thời gian khách sạn Caesar bị phong toả khi trước, đúng là tôi có nhìn thấy mấy cỗ thi thể đặc biệt ở một góc nào đó của khách sạn."

"Những thi thể kia đã thối rữa rất kinh khủng, không thấy rõ tướng mạo, nhưng xem quần áo mà phán đoán thì không giống với cách ăn mặc của người hiện đại, rất giống phong cách ăn mặc của các người."

"Có lẽ họ chính là những người thành công thoát khỏi mảnh đất linh dị này."

Đồng Thiến nói ra một ít manh mối.

Mấy lời này cũng không phải bịa đặt, mà là sự thật.

Lúc này Dương Gian cũng đang nhớ lại, hắn nhớ rõ lần trước mình đến khách sạn Caesar quả thực cũng có nhìn thấy mấy cỗ thi thể đang phân rữa kinh khủng, những thi thể kia là thi thể người thường, hơn nữa không giống cư dân của thành phố này.

Bây giờ kết hợp với chuyện này, chỉ sợ suy đoán của hắn cũng đúng đến tám chín mươi phần trăm.

Lúc này mấy người trong phòng đều trầm mặc, suy đoán của Dương Gian suy đoán khiến cho họ cảm nhận được một loại tuyệt vọng giống như hít thở không thông.

Nếu điều Dương Gian nói là thật, vậy cả đời họ cũng không thể nào rời khỏi nơi này, bởi vì ngay khi rời khỏi nơi này thì họ sẽ chết ngay tức khắc, sau khi chết đi rồi lại sống lại ở nơi này, mà sau khi sống lại họ sẽ mất đi tất cả ký ức và bắt đầu lại từ đầu.

Lặp đi lặp lại, vô cùng vô tận.

Thậm chí chính nội tâm của họ cũng đang hoài nghi, liệu trước kia bản thân mình có thoát ra khỏi khách sạn Caesar hay không.

Nhưng mà vô ích thôi.

Chỉ cần chết một lần, tất cả sẽ bắt đầu lại từ đầu, tất cả những nghi ngờ và suy đoán sẽ biến mất.

"Xem ra năng lực tiếp nhận của mấy người cũng không tệ, đã biết rõ tình cảnh hiện tại của mình, nhưng mà phỏng đoán của tôi là thật hay giả, rất nhanh chúng ta đã có thể được nghiệm chứng."

Dương Gian lại nhìn lướt qua những người này một lượt.

"Cậu cũng muốn tìm cánh cửa có thể rời khỏi nơi này sao?"

Chu Kiến nghiêm túc hỏi.

Dương Gian nói: "Tôi có thể thuận tiện tìm một chút, nhưng sau khi tôi tìm được cánh cửa kia cũng không phải tôi sẽ rời đi từ cánh cửa đó, mà là nghĩ biện pháp phong toả triệt để cánh cửa đó, ngăn chặn không cho bất kỳ linh dị nào thoát khỏi nơi này."

"Nếu cậu làm như vậy thì mấy người chúng tôi đây phải làm sao bây giờ?"

Đổng Ngọc Lan lập tức nói: "Chúng tôi vẫn còn cần cánh cửa đó."

Dương Gian tiếp tục: "Cho nên đây là cơ hội cuối cùng của các người, sau khi tìm được cánh cửa kia các ngươi phải lựa chọn cho thích hợp, là rời khỏi nơi này nhờ cánh cửa kia, hay là lựa chọn ở lại trong khách sạn Caesar."

"Vậy mà cũng cần phải hỏi, đương nhiên là rời khỏi nơi này."

Chu Kiến nói.

Đổng Ngọc Lan: "Chu Kiến, anh hiểu sai ý của cậu ta rồi, cậu ta bảo chúng ta đi ra cánh cửa kia, trên thực tế là để cho chúng ta đánh cược xem sau khi rời khỏi nơi này có chết hay không, chúng ta chỉ có một cơ hội này, bất luận kết quả thế nào thì cậu ta cũng sẽ phong bế cánh cửa kia lại, cho dù sau này chúng ta có cơ hội giải trừ nguyền rủa sống lại liên tục đi chăng nữa, thì cũng ta cũng không có cách nào để rời khỏi nơi này "Cho nên cậu đang muốn bóp chết hy vọng cuối cùng của mấy người chúng tôi ư?"

A Nam nhìn hắn nói.

"Hy vọng?"

Dương Gian nở nụ cười, cười rất lạnh.

"Mấy người còn có hy vọng gì? Các người đã bị nhốt ở đây mấy chục năm còn không có hy vọng, chẳng lẽ chỉ bởi vì tôi chặn cánh cửa lại là bóp chết hy vọng của mấy người ư? Tôi muốn phong tỏa linh dị, không thể chỉ vì mấy người mà lưu lại tai hoạ ngầm, Nếu không ngoài kia sẽ có rất nhiều người bỏ mạng, trong mắt tôi, mạng sống của mấy người không quan trọng như vậy."

"Đương nhiên, nếu như mấy người cảm thấy cách làm này của tôi không đúng, bây giờ có thể ra tay giết chết ba người chúng tôi ngay tại đây, chúng tôi chết rồi đương nhiên sẽ không quấy nhiễu gì đến mấy người nữa."

"Dù sao quyết sách mãi mãi là do người sống định ra."

Nói xong hắn liếc mắt ra hiệu cho mấy người một cái, tỏ vẻ mấy người có thể ra tay được rồi.

Ba người A Nam, Chu Kiến, Đổng Ngọc Lan đều cau mày mang theo vài phần không vui cùng tức giận nhìn Dương Gian.

Người này quả thực quá kiêu ngạo, khiến cho người ta cảm thấy không thoải mái.

"Kẻ nào mạnh kẻ đó có quyền quyết định, điều này rất công bằng"

Lúc này người trong giống như một lão nông - Vương Căn Toàn mới mở miệng, ông ta lại cho rằng Dương Gian nói rất đúng.

"Ông như vậy là có ý gì, ông cảm thấy việc hắn làm là đúng sao?"

Chu Kiến nói.

Bình Luận (0)
Comment