Dương Gian nghiêm túc xem những tin tức này, rất hiển nhiên, gian phòng này đã vây chết rất nhiều người, trong đó, A Nam chết ở chỗ này nhiều nhất, nhưng bởi vì ở lưu tin tức ở chỗ này cũng không có tác dụng gì quá lớn, cho nên sau này mọi người đều từ bỏ việc ghi chép tin tức mấu chốt ở nơi này, chỉ lưu lại mấy câu di ngôn.
Nhưng hắn vẫn chú ý đến một thông tin.
Đó chính là phòng phục sinh của A Nam là phòng 701, vậy mà ở bên ngoài hắn lại nói phòng mình sống lại là phòng 101.
Thông tin không khớp nhau.
Nói cách khác, A Nam ở bên ngoài chắc đã nói dối.
"Phòng 701 là nơi Hương Lan sống lại, A Nam lại nói phòng 701 là phòng sống lại của mình, như vậy tám chín phần phòng 101 mới là nơi Hương Lan thực sự phục sinh, hắn cố ý đổi thông tin phòng."
Dương Gian thầm nghĩ trong lòng.
Thế nhưng trước mắt chuyện này chỉ là chuyện nhỏ, hắn cần tìm nhiều manh mối hữu dụng hơn nữa.
Tiếp tục tìm xem.
Ngày càng có nhiều người bị mắc kẹt ở trong căn phòng này.
Dương Gian nhìn thấy tên Chu Kiến cũng xuất hiện ở trên thế nhưng số lần không nhiều lắm, số lần nhiều nhất là A Nam cùng Đổng Ngọc Lan.
Kỳ quái nhất chính là tên Vương Căn Toàn kia, tên của hắn không hề xuất hiện ở chỗ đó.
Nói cách khác, hắn chưa từng chết ở đây là nào.
Dương Gian tiếp tục nhìn xuống.
Cuối cùng, hắn tìm thấy một lời nhắn của Chu Kiến: "Dường như đây là lần thứ ba tôi bị mắc kẹt ở đây, lần này tôi không cam lòng chết ở đây như vậy, tôi phải tìm cách để thoát khỏi nơi này...
Tôi nghĩ rằng cách duy nhất để rời đi là TV trong phòng khách."
Thông tin bị cắt đứt, sau đó lại nói: "Tôi thất bại, tôi không có biện pháp rời khỏi đây, nhưng tôi phát hiện ra một tin nhắn, đó là lệ quỷ không ở trong TV, mà lệ quỷ ngồi trên ghế sofa trong phòng, tôi thấy nó..."
Tin tức hết rồi, tựa hồ sau khi ghi lại tin tức, Chu Kiến đã bị lệ quỷ giết chết ở đây.
"Lệ quỷ không ở trong TV, lệ quỷ đang ngồi trên ghế sofa? Có vẻ hữu ích, nhưng những gì tôi muốn biết không phải là lệ quỷ trong phòng 88, mà thứ tôi muốn biết rốt cuộc căn phòng này là nơi như thế nào."
Dương Gian khẽ lắc đầu, ghi tin tức này lại rồi đọc tiếp.
Có rất nhiều tin tức ở trong đó, đều là do mấy chục năm qua tích góp được, chỉ là phần lớn di ngôn đều vô dụng, thậm chí nhiều lần tiến vào nơi này, A Nam, Chu Kiến chỉ lưu lại một dấu hiệu rồi thôi.
Hiển nhiên sau khi nhìn thấy tin tức cũng lười nói.
Mà ngay lúc Dương Gian đang nghiêm túc xem tin tức.
Trong phòng khách phía sau hắn.
Dưới ánh đèn mờ mịt, một bóng người âm lãnh quỷ dị lại lẳng lặng ngồi trên sô pha, trên khuôn mặt mơ hồ mang theo nụ cười, không nhúc nhích nhìn về phía trước, nhìn chiếc TV cũ kỹ đặt trên mặt đất ở trước mặt.
Lúc này, Dương Gian vẫn còn đang ở trong phòng ngủ xem manh mối, tin tức do những người khi trước vào con phòng này để lại.
Mặc dù hầu hết các manh mối đều không có tác dụng, nhưng đối khi cũng có thể tìm được manh mối khá hữu ích.
Cho đến nay hắn chỉ thấy được có hai mẩu tin là có chút tác dụng.
Đó chính là phòng phục sinh của A Nam không phải phòng số 101, mà là 701, phòng của hắn đã đổi với phòng phục sinh của người nào đó.
Thứ hai, trong phòng 88 thực sự có lệ quỷ, và lệ quỷ không phải là trong TV cũ, mà là ngồi trên ghế sofa của căn phòng.
Nhưng trước mắt những tin tức này vẫn không quá quan trọng đối với Dương Gian, điều hắn muốn tìm hiểu chính là bí mật của khách sạn Caesar này, chứ không phải là tin tức của một hai căn phòng, bởi vậy trong lòng hắn cũng có ít nhiều thất vọng.
Nhưng mà ngay khi Dương Gian tiếp tục lật xem tin tức.
Bất tri bất giác, một cái bóng nghiêng dài xuất hiện ở cửa phòng ngủ, cái bóng kia đến rất đột ngột, dường như xuất hiện từ trong hư không, lúc trước trong phòng khách vốn không có cái bóng này.
Khi ánh sáng thay đổi, bóng tối dần dần kéo dài.
Phảng phất như có một người đang đứng ở cửa phòng ngủ, bình tĩnh mà quỷ dị nhìn chăm chú vào Dương Gian đang ở trong phòng ngủ.
Thế nhưng trong gian phòng tối tăm, da thịt phía sau đầu Dương Gian bị xé toạc ra, một con quỷ nhãn đỏ tươi đột nhiên chui ra từ trong máu thịt, không an phận nhúc nhích mấy vòng cuối cùng nhìn chằm chằm vào bóng dáng ở cửa.
Bị quỷ nhãn nhìn chằm chằm.
Bóng dáng trước cửa phòng ngủ tựa như có chút kinh hãi nhưng lại nhanh chóng thu hồi, hình như nó đang rời đi.
Nhưng trong phòng khách không có tiếng bước chân vang lên.
Tầm mắt của quỷ nhãn đều tương thông với nhau.
Lúc này, Dương Gian đứng lên, mạnh mẽ xoay người lại, thế nhưng không nói hai lời mà lao ra khỏi phòng ngủ.
Dưới ánh đèn vàng ý, trong phòng khách không có một bóng người, hết thảy đều có vẻ bình tĩnh như vậy, chỉ có một chiếc TV cũ kỹ đang bật, hiện lên màn hình bị nhiễu.
"Vừa rồi có lệ quỷ nhìn chằm chằm phía sau ta sao?"
Ánh mắt Dương Gian không nhìn về phía chiếc TV, mà là nhìn chằm chằm cái số pha da cũ kỹ kia.
Nếu tin tức đều là thật.
Như vậy TV chỉ là một phương thức giết người của lệ quỷ, chứ không phải nơi mà quỷ trú ngụ, con lệ quỷ thực thụ đang ngồi trên sofa xem TV.
Thế nhưng trên cái sofa cũ kỹ cũng không có gì cả.
Dưới quỷ nhãn của Dương Gian, trên số pha cũng trống rỗng.
Điều này chứng tỏ quỷ đã không còn ẩn nấp ở trong quỷ vực sâu hơn.