Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 2686 - Chương 2686: Tôi Là...

Chương 2686: Tôi Là...

"Tôi quả thực không biết, nếu như tôi biết thì chắc chắn sẽ lên tiếng nhắc nhở."

A Nam nói: "Có lẽ trước kia tôi đã từng tiến vào gian phòng này, nhưng có lẽ là tôi đã không thể sống sót để rời khỏi căn phòng này, nếu không những thông tin trước kia của tôi chắc chắn đã có ghi chép, cho nên khi đang đào tẩu mà gặp phải loại phòng có tin tức không xác minh thế này tôi sẽ không mạo hiểm mà đi vào điều tra."

"Lời nói của anh vẫn còn quá nhiều sơ hở, chỉ là chúng tôi không muốn so đo với anh, nhưng nếu như anh có ý định giấu diếm hay lừa gạt, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh đâu."

Lý Dương lạnh lùng nói.

"Tôi tin tưởng thực lực của các người, để giết tôi hoặc giết những người khác cũng chẳng phải điều gì khó khăn, nhưng cậu cũng đừng quên, ở chỗ này cho dù chúng tôi có chết thì cũng có thể sống lại, chẳng khác nào lãng phí thêm một chút thời gian mà thôi, mà các cậu chỉ là một chút ngoài ý muốn xảy ra trong vô số lần sống lại của tôi mà thôi."

"Tôi đồng ý hợp tác với cậu chỉ là vì tôi cảm thấy sự xuất hiện của các cậu có thể phá vỡ loại nguyền rủa này, chấm dứt một cái gì đó, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là tôi sẽ hoàn toàn chịu sự khống chế của các ngươi."

A Nam nói chuyện rất thẳng thắn, hắn không hề có bất kỳ sự sợ hãi nào.

"Anh có tư cách nói lời này là bởi vì anh bị nhốt ở trong khách sạn Caesar, phải chịu nguyền rủa, nhưng nếu như anh muốn rời khỏi nơi này, tôi khuyên anh vẫn nên kính sợ chúng tôi một chút, thế giới bên ngoài không đơn giản như anh nghĩ, đắc tội chúng tôi rồi, tôi sẽ khiến anh cảm thấy ra bên ngoài còn không bằng ở chỗ này"

Ánh mắt Lý Dương hơi híp lại: "Ở chỗ này chúng tôi mạnh hơn anh, ở bên ngoài cũng như vậy, trừ phi anh định mãi mãi không đi ra khỏi nơi này, cho nên anh phải sửa đổi thái độ mình đi."

Sắc mặt A Nam thay đổi.

Dường như lời nói của Lý Dương nói trúng điểm yếu của hắn, hắn gật đầu nói: "Tôi hiểu rồi, sau đây tôi sẽ phối hợp với các người"

"Hy vọng là thế."

Lý Dương nói.

Trong khi họ đang chờ đợi bên ngoài.

Trong phòng 88, chỉ có một mình Dương Gian bị nhốt ở đây.

Rõ ràng có cửa, nhưng lại không thể mở ra được.

Nơi này giống như một cái lồng giam, một khi đi vào thì không có cách nào đi ra ngoài được nữa, hơn nữa chính Dương Gian cũng không biết bản thân đã vào bằng cách nào, chỉ là hắn xem TV một hồi, giường như cả người liên tiến vào trong màn hình TV.

Hơn nữa hiện tại, cái TV trước mắt này giống như đã bị hỏng, không bật lên được nữa.

Điều đó có nghĩa là không có con đường để ngoài? Nhưng Dương Gian cũng không sốt ruột.

Dù sao bây giờ cũng chỉ bị vây khốn, trước mắt vẫn chưa bị lệ quỷ tấn công, cho nên tình huống cũng không phải quá tệ.

"Nếu như là phòng 88 thực sự, như vậy không phải chỉ có một mình ta bị nhốt ở trong này, bên ngoài có A Nam còn có đám người Chu Kiến đã gặp khi trước đều nói bọn họ đã bị nhốt ở đây mấy chục, như vậy chắc chắn bọn họ cũng từng đi vào phòng số 88 này."

"Nhưng đa phần bọn họ đều không thể sống sót mà rời khỏi căn phòng này, cho nên nhất định đã lưu lại tin tức gì đó trước khi chết."

Dương Gian ý thức được điểm này lập tức bắt đầu tìm kiếm.

Trong phòng khách trống rỗng, chỉ có ghế sofa da và TV cũ đặt trên mặt đất.

Nhưng khi hắn bước vào phòng ngủ, mí mắt hắn nảy lên.

Không giống như phòng ngủ vừa rồi.

Trong phòng ngủ này không có giường, hoặc là giường đã bị tháo rời, chỉ còn lại một đống gỗ, mà trên mặt đất lại trải một miếng vải, miếng vải này hẳn là được lấy ra sau khi tháo chăn trên giường.

Có chi chít những thông tin được viết lại trên mảnh vải trên đất này.

Tin tức được viết bằng máu tươi, bởi vì thời gian dài máu tươi thối rữa, thế cho nên trên vải để lại một chữ viết màu đen, những chữ viết này cũ mới không giống nhau, nhưng rất xếp thành hàng, cũng không có dấu vết phá hư, xem ra là cố ý lưu lại, nét chữ cũng không giống nhau, ký tên cũng có khác biệt.

Số tin tức này không phải chỉ của một người khi sống để lại.

"Tôi tên là Sở Nam, dường như tôi đã bị nhốt ở nơi này, tôi đã nghĩ mọi cách nhưng vẫn không thể rời khỏi phòng 88.

Nhưng đừng lo lắng, sau mỗi lần chết đi, tôi sẽ sống lại trong phòng 701"

"Tôi là Sở Nam, tôi nhìn thấy đoạn tin tức trước đó, đây là lần thứ hai tôi bị nhốt ở nơi này, tôi vẫn thử các loại phương pháp, vẫn không có cách nào rời khỏi gian phòng này, nhưng tôi không ngờ rằng đây không phải lần đầu tiên tôi đến nơi, hơn nữa chết rồi còn có thể sống lại, vậy tôi còn phải lo lắng cái gì, tôi lựa chọn tự sát."

"Tôi là Chu Kiến, quả nhiên, dường như người bị nhốt ở nơi này không chỉ có một mình tôi, thế nhưng tôi cũng không có biện pháp để rời khỏi nơi này, nhưng nếu Sở Nam có thể sống lại trong phòng 701, như vậy tôi hẳn là cũng có thể."

"Tôi tên là Sở Nam, đây là lần thứ ba tôi bị nhốt ở đây, thật sự là bất đắc dĩ, sau khi tôi chết không có biện pháp để lưu lại tin tức, điều ấy khiến tôi đi vào phòng 88 nhiều lần, tôi từ bỏ, nếu hai lần trước đều không tìm được cách để rời đi vậy thì chắc chắn lần này cũng không tìm được, tôi vốn muốn lưu lại một ít tin tức, nhưng lưu lại tin tức trong phòng 88 này cũng vô dụng, tôi lựa chọn tự sát."

"Tôi là Đổng Ngọc Lan, xem ra tôi không phải là kẻ xui xẻo đầu tiên, tôi cũng bị nhốt ở nơi này, vậy mà nơi này còn có người khác, đúng là quá tốt rồi, hơn nữa sau khi biết chết rồi còn có thể sống lại, tôi lại có hi vọng rồi."

Bình Luận (0)
Comment