Nhưng sau đó, bức ảnh bắt đầu nghiêng và lắc lư.
Lệ quỷ đưa một chiếc TV cũ đến trước mắt và điều chỉnh vị trí.
Sau đó nó bắt đầu nhìn chằm chằm vào màn hình TV.
Lệ quỷ trong TV đang xem TV? Nhưng khi Dương Gian nhìn thấy màn hình TV qua TV, đôi mắt của hắn đột nhiên co rút lại.
Hắn thấy người trong TV mà lệ quỷ đang nhìn chằm chằm.
Nhìn bóng lưng đó... chính là Dương Gian.
Mình đứng trước TV nhìn lệ quỷ trong phòng và lệ quỷ trong TV đang nhìn mình trong TV? Vậy thì lúc này, rốt cuộc là ai đang ở trong TV? Dương Gian đột nhiên quay lại và nhìn vào vị trí của cánh cửa.
Lúc này, Dương Gian trong cái TV mà lệ quỷ đang xem cũng đang quay đầu.
Chỉ là mọi thứ bây giờ hơi khác một chút.
Lúc nãy khi bước vào phòng thì cửa còn đang mở, Lý Dương, Đồng Thiến và A Nam đang đợi ở cửa.
Nhưng bây giờ, Dương Gian phát hiện ra cửa phòng mình đang đứng đã đóng chặt.
Hắn không biết nó đóng lại lúc nào, thậm chí hắn luôn cảm thấy rằng cánh cửa của căn phòng này đang mở.
Đúng là cửa phòng đang mở.
Cánh cửa mở có tồn tại nhưng nó không tồn tại ở nơi Dương Gian đang đứng mà là ở căn phòng bên trong chiếc TV mà lệ quỷ đang xem trên màn hình.
Sắc mặt Dương Gian thay đổi, hắn lập tức đứng dậy rời khỏi phòng.
Nhưng khi bước đến cửa, hắn phát hiện cửa không thể mở được.
Trong TV, Dương Gian cũng đang đứng bất động ở cửa.
Cửa trước mặt hắn đang mở nhưng không có cách nào để bước ra ngoài, dường như có một bức tường vô hình ngăn cản hắn.
"Đội trưởng, cậu đứng ở cửa làm gì vậy? Không có gì bên trong, đúng không? Chúng ta nên đi sang chỗ khác."
Ở hiện thực, Lý Dương nhìn thấy Dương Gian đang đứng bất động ở cửa phòng 88, Ánh mắt hắn kỳ lạ, không muốn ra ngoài.
Nhưng Dương Gian trong phòng không nghe thấy giọng của Lý Dương.
Dương Gian nhìn lại TV, hắn chú ý đến hình ảnh của chính mình trên TV, thậm chí nhìn thấy bóng dáng của Lý Dương ở cửa, đột nhiên hiểu ra.
Hắn đang ở trong TV.
Người thực đã trở thành hình ảnh trên TV.
"Đây có phải là cách mà lệ quỷ trong căn phòng này giết người không?"
Dương Gian quay lại và nhìn chằm chằm vào TV một lần nữa.
Lúc này, màn hình lại nhấp nháy và tín hiệu lại biến mất.
Nhưng ngay sau đó nó đã trở lại bình thường.
Lúc này, TV trở lại hình ảnh đầu tiên.
Nó chỉ khác một chút.
Lệ quỷ vẫn đang ngồi trên sô pha nhưng vẫn còn một bóng người khác cũng đang ngồi trên đó.
Bóng dáng mờ mịt, giống hệt như lệ quỷ lúc đầu, nhưng nhìn vào thân hình thì bóng người mơ hồ đang ngồi ở giữa ghế sô pha kia hẳn là một người phụ nữ.
Tuy nhiên vẫn không thể nhìn rõ diện mạo.
Màn hình nhấp nháy một lần nữa, sau đó trở lại bình thường.
Hai bóng quỷ lại xuất hiện ở giữa phòng khách.
Dưới ánh đèn vàng, bóng lệ quỷ cản một phần ánh sáng, ánh sáng phản chiếu vào cửa tạo thành một cái bóng cực lớn.
Hình ảnh tiếp tục nhấp nháy và tiếp tục trở lại bình thường...
Hai con lệ quỷ lại nằm trên mặt đất, để lộ khuôn mặt mơ hồ và kỳ quái trên màn hình TV, sau đó con lệ quỷ vươn tay và từ từ điều chỉnh TV.
Trên màn hình hiện lên một màn hình khác... trong đó xuất hiện con lệ quỷ đầu tiên, trong tay con lệ quỷ đầu tiên có một cái TV, trong TV còn có bóng dáng của Dương Gian.
Cuối cùng, màn hình nhấp nháy và trở lại bình thường.
Màn hình hiển thị hình ảnh của phòng khách, ba con quỷ đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách... Đến đây thì cảnh tượng đột nhiên biến mất, chiếc TV trước mặt Dương Gian đen như mực, nguồn điện đã bị cắt.
"Thú vị, mình đang bị mắc kẹt trong tầng mấy của nơi linh dị này vậy?"
Dương Gian từ từ dời ánh mắt khỏi TV.
Chiếc ghế sofa da sau lưng đã cũ, ngả màu xanh, không còn sờn và nứt nẻ.
Đây là phòng 88 nhưng lại không phải là phòng 88 bình thường.
Hoặc đây mới là phòng 88 thật.
“Không thấy người đầu ư?"
Lúc này, ngoài cửa phòng 88, Lý Dương, Đồng Thiên còn có A Nam kia đều đang sửng sốt một chút.
Bọn họ tận mắt nhìn thấy, vừa rồi bóng dáng của Dương Gian vẫn còn đứng ở gần cửa thế nhưng nhanh chóng nhạt dần, nhạt dần, cuối cùng vậy mà lại biến mất ngay trước mặt bọn họ.
Trong phòng khách trong trở nên phòng trống rỗng, không lưu lại bất kỳ dấu vết nào, một người sống lại biến mất một cách ly kỳ.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy? Vừa rồi rõ ràng vẫn còn tốt cơ mà, có muốn vào xem một chút không? Không thể trơ mắt nhìn Dương Gian biến mất được."
Sắc mặt Đồng Thiên thay đổi, cô có chút không hiểu được tình hình lúc này.
Lý Dương ngăn cô lại: "Phòng này có điểm kỳ lạ, nhưng nhìn lại không thấy cổ quái, tùy tiện đi vào gian phòng này rất có thể sẽ giống như đội trưởng, biến mất ở trong đó, thế nhưng tôi tin tạm thời đội trưởng vẫn được an toàn, nếu như gặp phải nguy hiểm thì ban nãy cậu ấy đã lập tức động thủ rồi."
"Chúng ta không nên đi lung tung, cứ ở chỗ này chờ một chút, tôi tin tưởng đội trưởng có thể tìm được cách để rời khỏi căn phòng này."
Sau đó, Lý Dương lại quay về phía A Nam đang đứng phía sau, nói: "Anh nói anh ở chỗ này sáu mươi mấy năm, đừng nói với tôi là anh không biết tin tức của phòng 88."