Dương Gian bước ra từ trong nước đọng, hắn vẫy hết vệt nước trên người: "Yên tâm, tôi không sao cả, chỉ là lún quá sâu, quay trở về cần mất một chút thời gian."
"Bình an vô sự là tốt rồi, còn tưởng rằng cậu xảy ra chuyện."
Lúc này Đồng Thiên cũng thở phào nhẹ nhõm, cô trông thấy Dương Gian xuất hiện cũng tạm thời yên lòng.
"Gian phòng này quả thực hung hiểm, bất cứ người nào đi vào gian phòng này mà bị Lệ Quỷ theo dõi thì sẽ không có cách nào để trốn thoát, sẽ bị vây chết ở bên trong, tôi nhìn thấy một ít tin tức do người lúc trước lưu lại.
Dương Gian nói.
A Nam hỏi: "Chắc là tôi cũng đã từng chết ở trong đấy nhỉ?
"Số lần không ít, người bị vây chết hơn mười lần, Đổng Ngọc Lan cùng Chu kiến cũng có không ít lần."
Dương Gian nhìn hắn một cái rồi nói.
"Đáng tiếc không có gì thu hoạch, lãng phí thời gian vô ích, đi thôi, tiếp tục đi, ghi lại căn phòng này, sau này đừng tò mò đi vào."
Những người khác gật gật đầu, nhìn thoáng qua căn phòng số 88 này.
Ngay cả Dương Gian cũng nói đây là nơi hung hiểm, vậy chắc chắn nó không hề đơn giản, về sau tuyệt đối không thể bước vào nơi này.
Đóng cửa phòng lại và mọi người tiếp tục đi.
Nhưng mà chờ bọn họ không được bao xa, cửa phòng số 88 lại vô thanh vô tức mở ra một khe hở.
Ánh đèn vàng chiếu ra, mơ hồ một bóng người lắc lư qua lại trong phòng.
Tất cả mọi thứ đã trở lại như trước đây.
Sự kiện linh dị này nếu để ở bên ngoài, nhiều nhất cũng chỉ là một sự kiện cấp C, cũng chẳng giết được mấy người, nhưng Dương Gian lại cho rằng gian phòng này có thể vây chết một vị đội trưởng.
--- Đám đông tiếp tục di chuyển sau khi rời khỏi phòng số 88.
Tuy mất một ít thời gian và gặp một số nguy hiểm nhưng đây là điều khó tránh khỏi.
Mọi hiện tượng linh dị đều có thể xuất hiện ở đây.
Đây là lần đầu tiên Dương Gian biết được có một căn phòng kỳ lạ như vậy.
Hắn thầm ghi nhớ căn phòng.
Có thể căn phòng 88 này sẽ có ích trong tương lai vì dù sao trong phòng vẫn còn vết nước do Dương Gian để lại.
Nói cách khác, chỉ cần Dương Gian muốn, hắn có thể vào phòng 88 từ bất kỳ nơi nào thông qua môi giới là nước.
"Thật đúng là có dấu hiệu mất kiểm soát ở đây So với lần trước."
Dương Gian ngồi ở phía trước, lúc này hắn mới ngẩng đầu nhìn phía trên.
Không biết từ khi nào trên bức tường phía trên lối đi đã có hàng loạt dấu chân.
Dấu chân nhuốm màu máu.
Mặc dù không liên tục nhưng có thể nhìn ra đã có lệ quỷ đi ngang qua đây vào lúc nào đó và để lại dấu chân.
"Tôi chỉ biết nơi này càng ngày càng nguy hiểm."
A Nam nói:
"Không thích hợp ở lại đây nữa."
"Vì vậy sau lần này, chúng ta nên phong tỏa hoàn toàn nơi đây."
Trên mặt Dương Gian không có chút biểu cảm, nói.
Lúc này Lý Dương mới nhìn xung quanh: “Đội trưởng, phòng 102 gần nhất chắc ở gần khu vực này."
Lúc này hắn nhìn thấy phòng 98 và phòng 105.
Sự xuất hiện của những con số này có nghĩa là phòng 102 không đâu xa, rất có thể đang ở gần đây.
"Thế nào rồi, có ấn tượng gì không?"
Dương Gian liếc nhìn.
A Nam cau mày, đứng ở ngã tư nhìn quanh.
Có vẻ hắn rất quen thuộc với xung quanh nhưng không dám khẳng định vì mỗi cái ngã tư ở đây đều giống hệt nhau.
Chỉ có số nhà gần đó hơi khác một chút nên việc nhớ đường đi là vô ích, phải nhớ các con số gần đó.
"Anh không để lại kí hiệu nào đó à?"
Đồng Thiên hỏi.
A Nam nói: "Đánh dấu cũng vô ích.
Mọi thứ ở đây sẽ trở lại trạng thái ban đầu sau một thời gian.
Nhưng có lẽ trước đây tôi đã từng đến đây.
Tôi có chút ấn tượng về căn phòng 98 này, có lẽ là đi theo hướng này."
Nói xong, hắn chỉ vào một lối đi mờ ảo bên phải.
"Vậy thì đi bên phải thôi.
Nhưng không phải phương pháp đánh dấu nào cũng sẽ thất bại.
Lý Dương, trong tay anh chắc có vũ khí nhỉ?"
Dương Gian nói.
Lý Dương gật đầu, hắn đã hiểu ý, lập tức móc ra thứ gì đó từ trong túi, ném xuống đất.
Đó là một viên đạn vàng.
Chất liệu vàng, linh dị không thể ảnh hưởng.
Viên đạn hướng về phía sau, cho họ biết hướng lúc trước.
"Tốt lắm, mỗi lần chuyển hướng thì để lại một kí hiệu."
Dương Gian gật đầu.
Tiếp tục rẽ phải.
Tuy nhiên, càng tiến xa, họ càng cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Đoạn đường này càng lúc càng tối.
Lúc trước vẫn còn chút ánh sáng nên vẫn có thể nhìn rõ con đường phía trước nhưng mọi người sắp bị bóng tối nuốt chửng.
Không có ánh sáng trước mặt, đoạn đường dường như không có điểm cuối.
Dường như họ có thể tiếp tục đi mãi như vậy, thậm chí còn không nhìn thấy ngã tư thứ hai.
“Không đúng, trước đây không có một con đường dài như vậy, hơn nữa lại còn không có ánh sáng.
Đội trưởng, có nên dừng lại không?"
Lý Dương nói.
Đồng Thiên và A Nam tự nhiên cũng nhìn ra có điều gì đó không ổn.
Những bước chân của Dương Gian cũng không vì thế mà dừng lại.
Hắn tiếp tục đi về phía trước, sau đó nói: “Tôi đã sớm nhìn ra nơi này có vấn đề rồi.
Có lẽ chúng ta đã đi vào quỷ vực của một con lệ quỷ rồi.
Nhưng không cần lo lắng, nếu như lệ quỷ cứ lượn lờ ở đây không chịu rời đi thì chúng ta sẽ tiễn nó đi."
"Mặc dù thận trọng một chút cũng không có gì sai nhưng cũng không cần phải sợ vì điều này đâu."
Hắn mở quỷ nhãn của mình ra.
Một tia sáng đỏ mờ nhạt xuất hiện trong lối đi tối tăm.
Mặc dù tia đỏ không đủ rõ ràng nhưng nó có thể làm cho bóng tối xung quanh tiêu tan một chút để có thể nhìn rõ con đường phía trước.