"Quỷ vực này không hề đơn giản.
Nó đã bắt đầu ảnh hưởng đến thực tế.
Chặng đường dài chúng ta đã đi không phải là ảo ảnh mà là hiện thực."
Dương Gian nói.
"Điều đó có nghĩa là những lệ quỷ lởn vởn xung quanh rất hung tợn và sẽ rất khó để đối phó với chúng"
Đồng Thiến nói.
Dương Gian không đáp nhưng đột ngột dừng lại, rồi hắn nhìn về phía trước.
Phía trước vẫn là bóng tối.
Mặc dù quỷ nhãn của hắn vẫn có thể nhìn xa trong môi trường này nhưng tầm nhìn đã bị ảnh hưởng mức độ nhất định, hắn không thể nhìn thấy cuối con đường.
Nhưng như vậy là đủ rồi.
"Có điều gì đó sắp xảy ra, cẩn thận."
Đột nhiên, hắn lớn tiếng nhắc nhở.
Sau khi hắn dứt lời, họ trở nên căng thẳng.
Những thứ có thể xuất hiện ở nơi này không thể là thứ gì khác ngoài quỷ.
Dương Gian nhìn chằm chằm phía trước.
Trong bóng tối đó, một bóng người dần dần hiện ra từ bóng tối.
Người đó từ xa đến gần, không, không đúng, không phải một người, mà là hai, ba... bốn người.
Số lượng vẫn đang tiếp tục tăng lên.
Hắn hơi nheo mắt lại.
Hình dáng trong bóng tối xuất hiện, lúc này hắn có thể nhìn rõ.
Người trước mặt mặc trang phục hí kịch, y phục màu đỏ tươi, sắc mặt tái nhợt không còn chút máu, mắt nhắm mắt mở, giống như một cái xác bị đuổi đi.
Những người phía sau cũng vậy nhưng quần áo họ có nhiều màu khác nhau.
Một số màu đen, một số màu trắng và số khác là màu xanh lá cây.
Họ giống như một gánh hát, họ đang đi không mục đích trong lối đi tối tăm này.
"Là quỷ à?"
Dương Gian nhìn chằm chằm vào bóng lệ quỷ, cố gắng phân biệt nó.
Nhưng hắn không thể phân biệt được xác chết trong trang phục là lệ quỷ thật hay chỉ là quỷ nô bị linh dị điều khiển.
Tuy vậy hắn chắc chắn những thứ này rất nguy hiểm và tà ác, Nó nhất định không phải là những thứ mà quỷ ở trong thang máy, quỷ ở phòng 88 có thể so sánh được.
Chỉ là quỷ vực cũng có thể ảnh hưởng đến khu vực này, thậm chí đến cả căn phòng cũng không thể nhốt những thứ này.
Có thể tưởng tượng được sự nguy hiểm của nó.
"Tôi cứ tưởng chỉ có một con lệ quỷ lang thang ở đây.
Với khả năng hiện tại, tôi có thể dễ dàng giải quyết nó nhưng không ngờ lại là một nhóm."
Dương Gian thầm nói trong lòng.
Sau đó, hắn cố nén giọng nói: "Lùi lại.
Có một con quỷ đang tiến về phía này.
Không phải một con, rất có khả năng có thể là một nhóm."
Mấy người trừng to mắt, có vài phần kinh ngạc, lùi lại ngay lập tức.
Mặc dù Dương Gian đã lùi lại những nơi hắn vừa đứng đã có một vũng nước đọng lại.
Lúc nãy hắn dùng nước làm vật trung gian kết nối trực tiếp căn phòng 88, cố gắng giăng bẫy, nhấn chìm tất cả những con quỷ đang đến gần dưới nước, rồi tống chúng vào phòng 88.
.
Nếu để cho những thứ đáng sợ như vậy lang thang ở đây, nếu vô tình chạy ra ngoài, nhất định sẽ có rất nhiều người phải chế.
Bởi thứ này cũng có quỷ vực.
Đám người không ngừng lùi lại.
Nước đọng tiếp tục lan rộng, hình thành một đoạn đường bị ngập nước đọng.
"Được rồi."
Dương Gian không lùi bước mà dừng lại.
Đúng lúc này, người lạ mặt trong trang phục màu đỏ ở ngay phía trước đã đến gần khu vực đọng nước ở phía trước.
Con quỷ không do dự, không dừng lại, cho dù trước mặt có quỷ hồ, nó vẫn bước tới.
Một người đàn ông đã chết mặc áo vải đen giẫm lên mặt nước lạnh.
Cơ thể của quỷ đang dần chìm xuống.
"Có tác dụng"
Quỷ nhãn của Dương Gian chuyển động khi nhìn thấy cảnh này.
Sau đó, theo chân con lệ quỷ đầu tiên bước về phía trước, đám quỷ ở đằng sau nó cũng lần lượt dẫm lên vũng nước đọng.
Nhưng lệ quỷ tiếp tục di chuyển về phía trước, khi cơ thể bị ngập một nửa trong nước thì không chìm nữa.
Dương Gian, người đã có 40% linh dị của quỷ hồ, không thể dựa vào lượng nước tích tụ để nhấn chìm những thứ trước mặt.
"Không chìm được sao? Nhưng tình huống này cũng cho thấy những thứ dưới lớp trang phục đó không phải quỷ nộ, đều là lệ quỷ thật...
Chỉ có lệ quỷ thật mới có thể ngăn cản sự xói mòn của quỷ hồ."
Lúc này Dương Gian không nhịn được hít sâu một hơi.
Khách sạn Caesar này là thứ quái quỷ gì vậy? Tại sao lại có thứ mà ngay cả quỷ hồ cũng không thể nhấn chìm được?
"Tôi vẫn không tin, không thể giải quyết tất cả lệ quỷ nhưng giải quyết một con có lẽ không thành vấn đề."
Dương Gian bình tĩnh lại, nước sủi bọt dưới bàn chân.
Trường thương màu vàng xuất hiện.
Hắn sẽ cố gắng chia nhỏ một con lệ quỷ, ít nhất là giảm số lượng.
"Các anh tiếp tục lùi lại.
Tôi phải ra tay thử xem sao.
Nếu như xảy ra chuyện gì thì cứ chạy, đừng chần chừ.
Lần này là tình huống đặc biệt nên các anh không thể cố chấp chống lại được."
Dương Gian lại ra hiệu với Lý Dương, sau đó dẫm lên mặt nước đọng và bước tới.
Trong lối đi tối tăm, cơ thể lệ quỷ chìm trong nước đọng, chúng vẫn chậm rãi đi về phía trước.
Nước của quỷ hồ không thể nhấn chìm lệ quỷ trước mặt mà chỉ có thể nhấn chìm một nửa cơ thể của chúng.
Khi những lệ quỷ phía sau nó tiếp tục đi vào vùng nước đọng, sự áp chế linh dị của vũng nước này đối với lệ quỷ ngày càng suy yếu.
Tuy nhiên sự tồn tại của nước đọng không phải hoàn toàn vô ích.
Ít nhất tốc độ bước đi của lệ quỷ cũng đã chậm lại, đồng thời sản sinh ra sự quấy nhiễu linh dị.
Vì lúc này Dương Gian đang bước trên mặt nước đọng và tiến lại gần nên hắn không bị bất kỳ lệ quỷ nào nhắm vào.
"Gần lắm rồi."
Dương Gian dừng lại, cầm một trường thương trên tay.
Hắn nhìn chằm chằm vào lệ quỷ đang mặc trang phục đỏ, khuôn mặt tái nhợt và đôi mắt nhắm nghiền.
Dù đây chỉ là một trong số chúng, còn rất nhiều lệ quỷ mặc trang phục màu xanh lá, trắng và các trang phục khác đằng sau những Dương Gian bắt buộc phải ra tay với một con lệ quỷ trước.
Lệ quỷ tiếp tục tiến lên trong làn nước tù đọng nhưng lúc này, chiếc rìu trong tay Dương Gian đã được nâng lên.
Khi lệ quỷ đến gần đến một khoảng cách nhất định, chiếc rìu đã được nâng lên từ lâu mạnh mẽ chém xuống vầng trán u ám của lệ quỷ.
Chiếc rìu này có khả năng chia cắt tất cả các sinh vật linh dị.