Hiện tại sắc mặt của Dương Gian rất khó coi, cơ thể ướt đẫm nước đọng, có xu hướng dần tan chảy.
Chỉ là khởi động quy mô lớn trong ba mươi giây thôi nhưng linh dị của quỷ hồ lại mất cảm giác cân bằng hoàn toàn, nhanh chóng ăn mòn bản thân.
Song không mượn linh dị của quỷ hồ cũng không được, nếu không khi quỷ nhãn khôi phục thì hắn sẽ chết ngay tại chỗ vì lệ quỷ thức tỉnh.
Mặc dù bây giờ Dương Gian là dị loại, nhưng điều kiện trước tiên của dị loại là lệ quỷ, hắn lại không chế quỷ ảnh.
Những loài quỷ khác cũng không chết, vẫn có khả năng hồi phục.
Chỉ là quỷ ảnh có thể áp chế một số linh dị, ví dụ như bàn tay quỷ, hộp nhạc nguyền rủa.
Bởi vậy những loại linh dị này sẽ không gây thương tổn cho Dương Gian.
Nhưng có một số linh dị không bị áp chế bởi quỷ ảnh, ví dụ như quỷ nhãn, linh dị của quỷ hồ và con quỷ cẩu được lưu trong trí nhớ.
Nếu Dương Gian không muốn bỏ qua những linh dị này thì phải nghĩ ra biện pháp khác để áp chế, đối đầu.
Lúc này, một ngọn lửa bùng lên trong lối đi mờ tối.
Đồng Thiến thắp sáng quỷ nến màu đỏ.
Ngọn lửa xanh u ám nhảy nhót, tràn ngập khí tức quỷ dị.
Nhưng dưới ánh lửa này lại đầy cảm giác an toàn.
Trước khi ngọn nến bị dập tắt, hắn sẽ không bị giết bởi bất kỳ con lệ quỷ nào.
Đây là hiệu quả của quỷ nến.
Ít nhất cho tới hiện tại, khi phát sinh tình huống thì nó cũng không mất đi hiệu lực.
"Chỉ đi qua một cánh cửa mà đã đốt hết một cây quỷ nến.
Rốt cuộc đằng sau cánh cửa kia là thứ gì chứ?"
Trong lòng Đồng Thiến dần khẩn trương hơn, hắn nhìn về phía cánh cửa rộng mở của căn phòng phía trước.
Trong phòng không có ánh đèn, đen như mực, không thể nhìn thấy gì.
Nhưng hắn cũng không thắc mắc về quyết định của Dương Gian mà lập tức cầm quỷ nến và đi về phía trước.
Đồng Thiến cố gắng đến căn phòng này nhanh nhất có thể.
Khi hắn đi ngang qua cánh cửa của căn phòng này.
Chuyện lúc trước lại xảy ra.
Một khúc xương người chết bay ra khỏi căn phòng tối mà không có một lời cảnh báo hay âm thanh nào, nó bay thẳng về phía Đồng Thiến.
Đồng Thiến đã sớm có chuẩn bị, hắn rất chú ý đến bất kỳ chuyển động nào của căn phòng đó.
Lúc này hắn dứt khoát né tránh.
Xương người chết bay ra ngoài giống như thứ gì đó tiện tay ném ra.
Tốc độ cũng không nhanh, cho nên hắn vô thức dừng lại, sau đó lùi về phía sau, tránh né mẩu xương bay ra kia.
Nhưng khúc xương người chết kia đột nhiên chuyển hướng khi ở giữa không trung, nó quay ngoắt lại và bay về phía Đồng Thiến.
"Quả nhiên là như vậy."
Đồng Thiến khẽ rùng mình, vội vàng ngồi xuống.
Hắn không quên lúc trước Lý Dương cũng suýt bị đập trúng như thế này.
Mặc dù không biết điều gì sẽ xảy ra nếu bị đập trúng nhưng bất kỳ mối nguy hiểm nhỏ nào liên quan đến linh dị cũng có thể dẫn đến tử vong.
Nhưng dù Đồng Thiến khom lưng cũng không thể tránh khỏi khúc xương người chết bay ra ngoài kia.
Khi khúc xương sắp vượt qua đỉnh đầu của Đồng Thiến, nó mất đà và cứ thế rơi xuống.
Vừa vặn rơi trên người hắn.
Tuy nhiên, Đồng Thiên cầm ngọn quỷ nến trên tay và quỷ nến vẫn đang cháy.
Đột nhiên, ngọn lửa quỷ xanh u ám dường như bị thứ gì đó kích thích, giống như chảo dầu nóng bị dội nước.
Ngọn lửa bùng lên trong tích tắc, bùng cháy dữ dội.
Nhưng ánh nến bỗng nhiên thiêu đốt thì tiêu hao rất lớn.
Một ngọn quỷ nến bình thường nhanh chóng biến mất trong tay hắn.
"Phù phù!"
Mọi thứ đến quá nhanh và biến mất cũng vội vàng.
Cùng với âm thanh vang vọng khi khúc xương rơi xuống đất, ngọn quỷ nến trong tay Đồng Thiên cũng biến mất.
Nó bốc cháy trong nháy mắt nhưng khúc xương không rơi trúng người hắn.
"Cả một ngọn quỷ nến bị đốt cháy trong chốc lát, thứ này thật ghê gớm..."
Đồng Thiến kinh hãi.
Hắn biết rất rõ bình thường những ngọn quỷ nến có thể cháy ít nhất nửa giờ nhưng những con lệ quỷ mạnh sẽ làm tăng tốc độ cháy và rút ngắn thời gian sử dụng.
Đổi lại, thông qua cường độ đốt cháy của quỷ nến có thể đánh giá mức độ mạnh của lệ quỷ.
Nhưng hôm nay chắc chắn là lần đầu tiên Đồng Thiên nhìn thấy tình cảnh này.
Không, đây cũng là lần đầu tiên đối với Dương Gian gặp phải.
Chém xuống một đao rìu bổ củi cũng đủ để tách rời lệ quỷ nhưng cũng không thể khiến quỷ nến thiêu đốt hết, nhiều nhất chỉ có thể cháy hết khoảng chín phần mười.
"Còn ngẩn người làm gì, mau đi đến căn phòng xa kia."
Dương Gian nói.
Đồng Thiến tỉnh táo trở lại ngay sau tiếng hố.
Hắn không nói một lời, bước nhanh về phía trước và thoát khỏi căn phòng tối tăm này.
Chỉ sau khi đi đủ xa, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, cũng không gặp đợt tập kích thứ hai nhưng hắn vẫn sợ hãi khi nhớ lại cảnh tượng vừa rồi.
"Con lệ quỷ trong căn phòng đó đã dữ tợn đến mức này rồi à?"
Lý Dương cũng nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, trong lòng hắn cũng chấn động.
Một khúc xương nhỏ của người chết bị ném ra ngoài mà có thể đốt cháy hết một ngọn quỷ nến.