Dương Gian lật ngược cuốn sổ của mình và sững sờ khi nhìn thấy chữ viết tay trên trang này.
Con quỷ đang ở sau lưng anh, đừng nhìn lại? Đây là đang dọa mình à? Căn phòng này đã từng được kiểm tra, không có quỷ.
Lúc này, Dương Gian đang đứng trong phòng khách này, trong phòng chỉ có một cái bàn gỗ phía trước và một bức tường phía sau.
Nhưng... Dương Gian hơi ngẩng đầu lên và nhìn về hướng cửa.
Vừa rồi trong cuốn sổ này có nói có bốn con quỷ đang gõ cửa và kết quả là có bốn tiếng gõ cửa từ ngoài cửa truyền đến, khi Lý Dương ra tay cũng có thể chứng minh điều này.
Quả thật có quỷ, tiếng gõ cửa không phải là một trò đùa.
Sự xuất hiện của hiện tượng linh dị đó là bằng chứng tốt nhất.
Dương Gian thận trọng hơn.
Mắt quỷ xuất hiện sau đầu của Dương Gian.
Mắt quỷ nhìn mọi thứ để xem có bóng quỷ nào phía sau không.
Kết quả rất rõ ràng, không có gì đằng sau, không có con quỷ nào cả.
"Mình bị lừa bởi câu nói này ư? Không, có lẽ là không.
Nó nói rằng quỷ đang ở sau lưng, đừng bao giờ ngoảnh lại.
Có lẽ phải quay lại mới thấy quỷ thật sự, nếu mình không quay đầu nhìn lại thì sẽ không có chuyện gì xảy ra."
Dương Gian thầm nói trong lòng.
"Nếu vậy, mình có nên quay đầu lại hay không?"
Câu hỏi này hiện lên trong đầu hắn.
Một mặt, hắn muốn quay lại xem những gì được nói trong cuốn Sổ này có đúng không, mặt khác, hắn lại không muốn làm theo nội dung của cuốn sổ này.
Có thể đây là một cái bẫy.
Hắn có thể sẽ không xảy ra chuyện gì nếu hắn không làm điều đó, nhưng nếu hắn làm vậy thì cũng có thể sẽ gặp nguy hiểm.
"Tuy nhiên, với tình hình hiện tại của mình, cho dù gặp phải nguy hiểm cũng có thể đối phó, sẽ không bị giết chết."
Dương Gian lại nghĩ như thế này.
Nguy hiểm không đáng sợ, điều quan trọng phụ thuộc vào việc hắn có đủ phương tiện để đối phó với nguy hiểm hay không.
Thử xem sao.
Dương Gian đột nhiên đưa ra quyết định.
Tuy nhiên, đúng lúc này, Đồng Thiến bước tới trước, hắn đặt một tay lên cuốn sổ và nói: “Cậu muốn kiểm tra xem những gì trong cuốn sổ có phải thật hay không, đúng không?"
Không phải mình Dương Gian nhìn thấy nội dung của cuốn sổ, Đồng Thiến cũng đã nhìn thấy nó.
"Cuốn sổ này thật kỳ lạ.
Nó không phải là một cuốn sổ bình thường.
Mặc dù ghi chú trên đó là Hương Lan để lại, nhưng cuốn Sổ mà cô ta dùng để ghi thông tin có lẽ là một vật phẩm linh dị.
Tôi muốn xem thứ này có thật sự thần kì như vậy không? Nó thực sự có thể can thiệp vào thực tại, đột nhiên xuất hiện một lệ quỷ sau lưng tôi sao?"
Dương Gian nói.
Đồng Thiến đáp: “Vậy thì cũng không thể để cậu thử, nếu đó là lời nguyền chết chóc thì sao?"
“Chắc chắn là có nguy hiểm."
Dương Gian nói.
"Tôi biết, ý tôi là hãy để tôi thử xem.
Tôi có ba khuôn mặt, tôi có thể quay mặt quỷ lại, mặt quỷ cũng tượng trưng cho tôi.
Cậu có thấy cách này an toàn hơn không?"
Vẻ mặt của Dương Gian khẽ thay đổi: “Anh nói cũng có lý.
Nhưng nếu gặp phải lời nguyền chết chóc, hai mặt quỷ cũng không cứu được anh.
Nếu là tôi, tôi có thể xóa bỏ lời nguyền đó bằng cách tự mình khởi động lại."
"Cậu đã từng nói rằng mọi thứ đều có rủi ro, không thể để cậu chịu mọi rủi ro như vậy được."
Đồng Thiến nói.
Hắn cảm thấy tình trạng của Dương Gian có gì đó không ổn nên không muốn Dương Gian tiếp tục làm những việc nguy hiểm như vậy nữa.
Lúc này hắn cảm thấy bản thân phải đứng lên chia sẻ gánh nặng.
"Đội trưởng, Đồng Thiến nói rất có lý.
Hắn có ba khuôn mặt.
Quay một khuôn mặt quỷ lại có lẽ có thể khắc chế lời nguyền này."
Lý Dương cũng khuyên.
Dương Gian suy nghĩ một chút, cũng không nhấn mạnh nữa mà đưa cuốn sổ cho Đồng Thiến: “Nếu anh đã quyết rồi vậy thì anh làm thử xem.
Tôi hi vọng mặt quỷ của anh thực sự có thể phát huy hiệu quả ngoài mong đợi."
"Đừng lo lắng, tôi có linh cảm mình sẽ ổn."
Đồng Thiến nói.
"Linh cảm là thứ không thể tin được, anh không phải Hùng Văn Văn."
Dương Gian nói.
Lúc này, Đồng Thiên đang cầm một cuốn sổ, nét chữ trên đó vẫn còn, vẫn là một câu: Quỷ đang ở phía sau, đừng nhìn lại.
"Bắt đầu nào."
Hắn hít một hơi thật sâu và bình tĩnh lại, sau đó vặn cổ và từ từ quay đầu lại.
Nhưng khi Đồng Thiên quay đầu lại, điều đầu tiên quay lại phía sau không phải là khuôn mặt của hắn mà là một khuôn mặt quỷ với một nụ cười kỳ quái.
Lúc này, khuôn mặt lạnh lùng và kỳ quái giống như một người đàn ông đang mở mắt ra, đang theo dõi sự bất thường ở phía sau hắn.
Đường nhìn của mặt quỷ là thông với nhau.
Đồng Thiên cũng có thể nhìn thấy mọi thứ phía sau qua khuôn mặt cười này.
Nhưng mặt quỷ chỉ mới quay lại một chút, điều đầu tiên đập vào mắt không phải là bức tường cũ kỹ lốm đốm phía sau mà là một lớp da chết xỉn vàng...
Không, không, đó là một xác chết.
Nó đang đứng phía sau, như thể nó luôn theo sát, nhưng trước đó vì không quay lại nhìn nên không phát hiện ra.
"Thực sự có quỷ?”.
Đồng Thiến mắt to mắt vì kinh ngạc Hắn lập tức nhìn lại và quay đầu.
Tất cả những hiện tượng kỳ lạ đều biến mất.