Xem ra hắn chỉ có thể nhìn thấy lệ quỷ sau lưng khi quay đầu lại.
May mắn thay, vừa rồi là mặt quỷ quay lại.
Dù có nhìn thấy lệ quỷ nhưng cũng không có phản ứng gì, nếu tự mình quay lại thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
"Không thể quay đầu lại.
Đừng để lệ quỷ nhắm đến trước khi rời khỏi khách sạn Caesar"
Đồng Thiến bí mật hạ quyết tâm.
"Bang!"
Giây tiếp theo, tiếng súng vang lên.
Lúc này Lý Dương nổ súng không chút do dự.
Phát súng của hắn rất chuẩn xác, bắn thẳng vào Chu Kiến đang theo ở phía sau.
Chu Kiến vẫn chạy, mở to mắt nhìn về phía trước nhưng càng lúc càng chạy chậm hơn, bước chân cũng loạng choạng cứ như bị trúng đạn.
"Đồng Thiến, cậu đang làm gì vậy, tại sao lại chần chừ lâu như thế khi phải giết hắn?"
Lý Dương nói.
"Tôi xảy ra chút chuyện."
Đồng Thiến lập tức nói.
Lý Dương cau mày: “Có phải là cuốn sổ lúc trước không?"
“Ù."
Đồng Thiến gật đầu: “Chuyện này vẫn chưa được giải quyết nhưng giờ không phải là lúc nói chuyện đó, đợi đến khi rời khỏi đây rồi nói."
"Được."
Lý Dương cất khẩu súng lục của mình đi.
Tuy nhiên, vào lúc này, Chu Kiến lại nhanh chóng đuổi theo phía sau như một người bình thường.
Hắn hơi tức giận, nhìn chằm chằm Lý Dương.
"Cậu không bắn trúng hắn à?"
Đồng Thiến ngạc nhiên hỏi.
"Không, tôi khá chắc chắn là mình đã bắn trúng hắn.
Tôi đã được huấn luyện.
Ở khoảng cách gần như vậy, trong tình huống đối phương không né tránh thì không thể nào bắn trượt được.
Nếu tôi bắn trượt, tôi nhất định sẽ nói."
Khuôn mặt của Lý Dương hơi thay đổi khi nhìn thấy Chu Kiến, người đang sắp đuổi kịp nhưng hắn vẫn nói đã bắn trúng Chu Kiến.
"Vậy thì chắc chắn là hắn có vấn đề.
Chắc chắn rồi, đúng là không được để hắn đến gần.".
Sau khi Đồng Thiến nói xong, mặt quỷ kêu lên.
"Ô...
Ô!"
Một tiếng kêu lạ phát ra từ mặt quỷ rồi truyền về phía Chu Kiến, người vẫn đang đuổi theo ở phía sau.
Tiếng kêu vang vọng cả lối đi, không biết đã vang lên bao nhiêu lần trong chốc lát.
Tiếng khóc vốn của một người bây giờ lại như có mấy người, mấy chục người đang khóc.
Con số này đang tăng lên với cấp số nhân.
Sự gia tăng tiếng khóc thể hiện sự chồng chất của sức mạnh linh dị.
Trong hoàn cảnh này, tiếng kêu của Đồng Thiên có thể tạo ra những hiệu ứng bất ngờ và đáng sợ.
Tuy nhiên, tình huống này cũng ở trong dự đoán của Dương Gian.
Tiếng khóc vang vọng.
Chu Kiến lập tức dừng bước.
Hắn cũng đang khóc, vẻ mặt buồn bã, khóc một cách rất kì dị, nước mắt chảy ra từ khóe mắt.
"Hắn chết rồi."
Tiếng khóc của Đồng Thiến dừng lại ngay lập tức để tránh ảnh hưởng đến đồng đội.
"Vậy thì tốt rồi."
Lúc này, Lý Dương nhìn thấy sức mạnh linh dị cũng lập tức dừng lại sau khi Chu Kiến dừng.
Mà lúc này, Dương Gian cũng đã tìm ra con đường chính xác.
Bảng dẫn đến phòng số 11.
Trước mặt có lẽ là vị trí của phòng số 10.
Có một ngã tư ở phía trước phòng 10.
Có một viên đạn vàng ở ngã tư, đó là một bảng chỉ đường.
Sự xuất hiện của biển báo đường có nghĩa là có thể nhìn thấy vị trí của lối ra khi rẽ ở phía trước.
"Phòng 10, nơi mà Hương Lan ghi lại thông tin cuối cùng, nhất định phải vào xem."
Dương Gian không chần chừ, đi thẳng vào phòng 10.
Nhưng vào lúc này, có tiếng hô kinh ngạc của Lý Dương từ phía sau: "Làm sao có thể, Chu Kiến vẫn chưa chết, hắn vẫn đang đi về phía chúng ta."
Hả? Bước chân của Dương Gian dừng lại, đột ngột quay lại nhìn.
Ở phía sau, trên hành lang có một vùng tối.
Ở phía trước bóng tối, Chu Kiến vừa khóc một cách kỳ dị vừa chạy về phía này.
Trúng một viên đạn, bị giết bởi tiếng khóc linh dị của Đồng Thiến, làm sao hắn còn có thể sống sót?
"Tôi sợ tên này không còn sống nữa.
Có lẽ, hắn là một con quỷ đang đi theo qua đây.
Có thể hắn đã bị quỷ xâm nhập nhưng chúng ta không phát hiện ra."
Dương Gian bình tĩnh nói.
"Nếu vậy thì đừng bận tâm nhiều nữa, vào phòng 10, lối ra ở gần đây."
Khi đang nói, hắn đã đến cửa phòng 10 rồi.
Lúc này, cửa mở, bên trong vẫn như căn phòng trước, không có bất kỳ sự khác biệt nào.
Ngay khi Dương Gian muốn vào phòng, hắn đã nhìn thấy một dòng ký tự đỏ tươi méo mó được viết bằng sơn đỏ trên tường phòng: Đừng vào phòng khách.
Câu này dường như đã khắc sâu trên tường từ rất lâu và chưa bao giờ phai nhạt.
Đây giống như một lời nguyền nhưng cũng là một lời cảnh báo, khiến mọi người hết sức để ý.
"Là lời bịp bợm hay là sự thật?"
Dương Gian dừng lại một lúc rồi nhanh chóng suy nghĩ.
Hắn nghĩ về cuốn sổ đặc biệt đó.
Rõ ràng, căn phòng nơi Hương Lan lưu trữ thông tin không an toàn 100% và phải có một số nguy hiểm trong đó nhưng Dương Gian vẫn bước vào.
Ngay khi bước vào, hắn đã cảm thấy có gì đó không ổn.
Chữ viết màu đỏ trên tường dường như đang tan chảy, biến thành màu đỏ và từ từ nhỏ giọt dọc theo trường.
Trong một khoảng thời gian ngắn, chữ viết màu đỏ trên tường biến mất và biến thành vết máu ở đó.
"Hả?"
Trong lòng Dương Gian đã nghi ngờ, chính hắn cũng không hề cảm nhận được lời nguyền nào, cũng không phải chịu sự tấn công linh dị, mọi thứ đều rất bình thường.
Tình hình trong phòng không bình thường.
Nhưng tình hình xung quanh không cho hắn có quá nhiều thời gian để suy nghĩ.