Dương Gian lập tức thắt một đầu sợi dây và buộc nó vào bếp.
Lúc này hắn cảm thấy da mình bỏng rát, thậm chí còn xuất hiện tia lửa, giống như một cục than cháy đỏ.
Sau khi buộc và rút ra nhanh chóng, cảm giác nóng rát ấy đã cải thiện rất nhiều.
Có vẻ như khoảng cách là chìa khóa.
"Tiếp tục đi."
Kéo bếp lò, Dương Gian lại lên đường.
Hắn không quan tâm đến việc thứ đó lắc lư hay va chạm như thế nào phía sau mình.
Dù sao, vật phẩm linh dị không thể bị phá hủy, nên không cần phải xem xét nó quá nghiêm túc.
Bọn họ đi một đường.
Tia lửa bắn ra khắp mọi nẻo đường.
Bếp lửa vẫn cháy, tro tàn vương vãi khắp nơi.
Những đống tro tàn này cũng có thể ngăn chặn cuộc tấn công của lệ quỷ, tro cũng là một vật phẩm linh dị nhưng nó chỉ dùng được một lần.
Cái bếp vừa mới tắt một chút rất nhanh lại bùng cháy lên, con lệ quỷ màu đỏ đang lượn lờ bên cạnh bếp lại xuất hiện.
Cơ thể bị chia cắt của lệ quỷ gần như đã hồi phục.
Chỉ còn vài phút nữa là có thể hồi sinh và giết người lại.
Nhưng trong thời gian này, Dương Gian đã đến gần lối ra.
Số phòng xung quanh là khoảng mười mấy.
Chỉ là ở đây, Dương Gian lạc hướng, hắn dừng lại và không chạy tán loạn nữa.
"Lối ra có lẽ ở gần đây."
Lý Dương đang tìm kiếm dấu vết mà hắn để lại trước đó.
Đạn vàng sẽ không biến mất khi rơi xuống đất.
Chỉ cần tìm thấy nó là có thể xác định được vị trí chính xác.
Tuy nhiên, càng đến gần lối ra, xung quanh càng trở nên tối tăm và lạnh lẽo.
Thậm chí nó không có một chút ánh sáng nào, chỉ có chiếc bếp vẫn đang cháy, tỏa ra thứ ánh sáng không thể bị dập tắt.
"Chắc là có quỷ ở gần đây.
Nhận thức của chúng ta đang bị làm nhiễu.
Hai người chắc sẽ cảm thấy hơi lạnh."
Dương Gian nhấn giọng và nói: "Đây không phải là lạnh, đó là do cảm giác của cơ thể bị ảnh hưởng."
"Chờ đã, hình như có tiếng bước chân"
Đột nhiên, hắn dừng lại và nhìn sang hướng khác.
Tiếng bước chân từ xa đến gần, nhanh chóng tiến đến bên này, sau đó có một người hoảng sợ chạy về phía bên này.
Hóa ra người đó là Chu Kiến mà họ đã từng gặp trước đó.
"Là hắn?"
Dương Gian cau mày.
"Không, không phải Chu Kiến đó mà là Chu Kiến sau khi sống lại.
Hắn đã chết một lần."
Hắn đánh giá trạng thái của Chu Kiến lúc bấy giờ, hoảng loạn, bất lực và sợ hãi.
Khác hoàn toàn với vẻ điềm đạm trước đây.
Đây là biểu hiện mà những người mới đến sẽ có khi họ gặp phải những sinh vật linh dị.
Chu Kiến đã trở thành một người mới, chỉ khi chết một lần rồi sống lại thì mới có biểu hiện như vậy.
Lúc này, Chu Kiến cũng nhìn thấy đám Dương Gian, trong mắt hắn dấy lên một chút hy vọng, hắn vội vàng hét lên: "Cứu, cứu mạng, có quỷ ở đây."
"Có vẻ như là ba người bọn họ trước đó đã gặp tai nạn rồi nhưng cũng may là tất cả các cửa ở đây đều mở, nguy hiểm đều chạy theo hướng lối ra, nếu không người này sẽ không thể thuận lợi đến được đây."
Lý Dương nói.
"Có cứu không?"
Đồng Thiên hỏi.
Dương Gian đáp: "Chẳng có lý do gì để chúng ta phải để ý đến họ.
Hắn có thể sống lại ngay cả khi hắn chết.
Chúng ta hãy tránh xa người này ra.
Hắn có thể đang là mục tiêu của quỷ."
Họ đã lạc đường ở đây, vì vậy họ chỉ có thể tiếp tục cố gắng.
Nhưng họ đang rất gần với lối ra nên sẽ không mất nhiều thời gian.
"Chờ tôi với."
Nhìn thấy đám người Dương Gian bỏ chạy, Chu Kiến vội tăng tốc và chạy một mạch đến.
Và đằng sau hắn ta, sức mạnh linh dị đang nhanh chóng đuổi theo.
Lối đi nhanh chóng bị bao phủ bởi bóng tối, lúc này tấm thảm đỏ trên mặt đất dường như đã mờ đi.
Có vẻ như một thứ gì đó cực kỳ nguy hiểm đang đến rất gần.
Ở đây có quá nhiều sinh vật linh dị.
Chỉ cần sơ sẩy một chút là có thể gặp phải nguy hiểm mà những lệ quỷ phía sau còn kinh khủng hơn con trước.
---- "Đội trưởng, cái tên Chu Kiến đó đi theo qua đây rồi.
Có vẻ có thứ gì đó rất ghê gớm đi theo sau hắn."
Cả ba đang nhanh chóng sơ tán.
Lúc này Lý Dương quay lại nhìn mới phát hiện ra Chu Kiến vẫn không ngừng chạy về phía bên này.
Nguy hiểm dường như đã kích thích bản năng của hắn.
Hành động của Chu Kiến trở nên cực kỳ nhanh chóng, thậm chí còn có xu hướng bắt kịp bọn họ.
Dương Gian cũng nhận ra điều đó, hắn thô lỗ nói: "Đồng Thiến, giết hắn đi, đừng để hắn dẫn lệ quỷ tới.
Hắn bị lệ quỷ nhắm tới rồi, không thể thoát khỏi chúng, sớm muộn gì cũng chết.
Chúng ta không thể để hắn kéo xuống nước."
"Được."
Đồng Thiến dứt khoát gật đầu, sau đó khẽ quay đầu lại, một khuôn mặt khóc lóc kì dị hiện ra từ trong tóc hắn.
Nhưng vào khoảnh khắc ấy, lông tơ của hắn đột nhiên dựng đứng, hắn nhìn thấy một cảnh tượng kinh hãi.
Từ phía khuôn mặt khóc lóc của hắn xuất hiện một xác chết lạnh lẽo.
Cái xác đang bám vào lưng hắn, cách hắn chưa đầy mười centimet, gần như sắp chạm vào nhau.
Hắn đã từng nhìn thấy xác chết này.
Đó là khi đang lật cuốn sổ trong phòng 100.
"Thứ này vẫn đi theo tôi sao?"
Đồng Thiến toát mồ hôi lạnh.
Hắn vội vàng quay đầu lại.
Lệ quỷ đằng sau đã biến mất một cách bí ẩn.