Sau khi Hà Nguyệt Liên rời khỏi tiểu khi Quan Giang, cô không dừng lại ở bất kỳ đâu, cô mua một vé máy bay chuyến gần nhất và lập tức lên đường đến thành phố Đại Hán.
Trên đường đi, cô gọi cho anh trai cùng cha khác mẹ là Hà Long.
"Em gái à, không phải anh không muốn giúp em mà là chúng ta không phải người trong giới, thực sự anh không thể làm gì với thông tin liên quan của thành phố Đại Hán.
Thông tin anh tìm được rất hạn chế, anh chỉ biết rằng người phụ trách thành phố Đại Hán là một ngự quỷ nhân tên là Tôn Thụy và Tôn Thụy đó đã mất tích từ lâu.
Về lý do mất tích và chuyện gì đã xảy ra ở thành phố Đại Hán thì anh không thể tìm ra được."
Giọng Hà Long truyền qua điện thoại.
Hà Nguyệt Liên nói: "Tôi đã gặp Dương Gian bên này và đã đi chung đường với Dương Gian.
Nếu lần này tôi có thể trở về từ thành phố Đại Hán một cách suôn sẻ, tôi sẽ có thể gia nhập công ty của Dương Gian.
Nếu anh muốn đầu tư thì lúc này tận dụng vẫn còn kịp".
"Em à, anh biết phân lượng của một đội trưởng, nhưng phần lớn thông tin tình báo trong nước là cơ mật.
Nếu trước đây Lạc Thắng vẫn còn ở đó, anh vẫn có thể lấy thông tin về các thành phố khác thông qua hắn, nhưng tiếc là Lạc Thắng đã không còn đó nữa.
Hơn nữa, lần trước Dương Gian đã giải quyết rất nhiều ngự quỷ nhân ở thành phố Đại Úc, cũng như cái chết của cha...
Vì vậy, anh hy vọng em có thể hiểu những khó khăn của anh, một số việc không thể giải quyết bằng tiền đầu"
Hà Long phàn nàn qua điện thoại, tỏ vẻ không thể làm gì được.
"Quên đi, tôi sẽ tự mình xử lý chuyện này."
Hà Nguyệt Liên không tiếp tục gây sức ép với Hà Long.
Cô biết Hà Long nhất định là muốn giúp cô, dù sao hắn cũng rất muốn dây dưa với Dương Gian.
Bây giờ không giúp nhất định là có lòng mà không có sức, dù có thành khẩn yêu cầu thì cũng vô dụng.
Nhưng cuộc gọi này không hoàn toàn vô ích.
Ít nhất Hà Nguyệt Liên đã nghe thấy một cái tên, Tôn Thụy.
Thông tin do chính miệng Dương Gian để lộ là giống nhau.
Như vậy, Hà Nguyệt Liên có thể chắc chắn rằng thông tin và địa chỉ mà Dương Gian đã cung cấp cho cô là thật và hữu ích.
"Vì vậy, mình có cơ hội sống sót trở lại thành công."
Hà Nguyệt Liên thầm nói trong lòng.
Khoảng sáu giờ chiều, máy bay chở Hà Nguyệt Liên đáp xuống thành phố Đại Hán, sau đó cô gọi taxi, định đi thẳng đến địa chỉ mà Dương Gian đưa cho.
Nhưng tài xế xe taxi đã rất ngạc nhiên khi hắn nghe thấy địa chỉ: "Giao lộ Khiến Thiết thành phố Đại Hán? Cô muốn đến đó?"
"Làm sao vậy, có chuyện gì à?"
Hà Nguyệt Liên đang đeo kính râm, tuy không nhìn rõ mắt những giọng điệu của cô rõ ràng có chút lo lắng.
Người tài xế taxi nói: "Cũng không có chuyện gì, nhưng đường Kiến Thiết đã bị phong tỏa từ lâu, gần đây mới được dỡ bỏ.
Tuy nhiên vẫn ít người đến đó vì một số người nghe nói rằng nơi này không được an toàn cho lắm."
"Không an toàn? Tại sao nó không an toàn?"
Hà Nguyệt Liên hỏi.
Xe taxi tắt máy: "Tôi không biết.
Một số người nói rằng có một vụ rò rỉ khí gas, một số người nói rằng có vi khuẩn gì gì ở đó, người lại nói rằng nó bị quỷ trêu... Đủ loại giải thích, lung ta lung tung"
Hà Nguyệt Liên ngơ ngác một chút khi nghe thấy cậu bị quỷ trêu.
Quả nhiên có điều gì đó không ổn ở nơi đó.
"Người đẹp này, nếu có để ý đến lời đồn thì hãy đổi địa chỉ đi."
Người tài xế taxi nói.
"Không, cứ đi đến đó."
Hà Nguyệt Liên chắc chắn nói.
Tài xế taxi không nói gì nữa, lái xe đi vào thành phố Đại Hán, ngay sau đó đã đến con đường Khiến Thiết đã bị phong tỏa từ lâu.
Hà Nguyệt Liên nhanh chóng trả tiền, xuống xe.
Cô khẽ tháo kính râm ra nhìn rồi liên tục kiểm tra địa chỉ trong tờ giấy trên tay.
"Đây là một tòa nhà dừng thi công từ lâu."
Hà Nguyệt Liên nhìn tòa nhà xây dở ở ngã tư trước mặt và do dự một lúc.
"Đã đi đến bước này, mình cũng không có lựa chọn nào khác."
Cuối cùng, cô nghiến răng đi về phía tòa nhà xây dở này.
Tòa nhà chưa hoàn thiện này ban đầu nằm trong tình trạng phong tỏa, nhưng gần đây đã được giải phóng.
Tuy nhiên vẫn có nhân viên bảo vệ đi tuần và túc trực gần tòa nhà, không cho người lạ vào.
Bao quanh tòa nhà cũ có tường cao, đồng thời cũng được trang bị hệ thống lưới điện để giám sát.
Những người không biết còn nghĩ rằng có một thứ gì đó rất có giá trị trong tòa nhà xây dở này.
Cánh cửa trước tòa nhà xây dở cũng không đóng, lúc nào cũng trong tình trạng mở ra.
Hà Nguyệt Liên định vào trong, nhưng bị nhân viên bảo vệ chặn lại.
"Cấm lại gần chỗ này"
Bảo vệ nghiêm túc nói.
Hà Nguyệt Liên tháo kính và cười nhẹ: "Xin lỗi, chiếc khăn lụa của tôi vừa bị gió thổi vào bên trong nên tôi muốn vào nhặt.
Anh có thể linh hoạt cho tôi được không, cảm ơn anh."
Giọng điệu có phần nũng nịu và cầu xin, cô rõ ràng đang chơi trò mỹ nhân kế.
Lúc này nhân viên bảo vệ có chút thất thần, cảm thấy quá xinh đẹp khi nhìn thấy bộ dạng của Hà Nguyệt Liên, đẹp hơn bất kỳ bộ phim truyền hình, điện ảnh nào.
Thậm chí đẹp hơn dàn sao và mỹ nữ, tạo cho người ta cảm giác hoàn mỹ không chê vào đâu được.
"Xin... xin lỗi, nhưng cô không thể vào đây."
Nhưng ngay sau đó, bảo vệ định thần lại và lập tức từ chối yêu cầu của Hà Nguyệt Liên.
"Nếu cô có đồ rơi vào, tôi có thể nhờ đồng nghiệp của tôi lấy lại cho cô, cô có thể ở đây đợi một lát."