Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 2759 - Chương 2759: Vận Mệnh

Chương 2759: Vận Mệnh

Và trong số những người cô biết, ai có thể so sánh được với quỷ nhãn Dương Gian ở thành phố Đại Xương.

Vì vậy, cô đến đây.

Đem theo đủ sự chân thành và đủ giác ngộ mà đến.

"Vậy là đội trưởng Dương đang muốn đuổi tôi đi sao?"

Hà Nguyệt Liên hỏi.

"Sự xuất hiện đột ngột của cô khiến tôi không biết phải xử lý cô như nào cả.

Có thể là giết cô, cũng có thể sẽ đuổi cô đi, hoặc có thể tôi sẽ giữ cô lại"

Dương Gian nói một cách rất thẳng thắn ba cân nhắc của riêng mình.

Bây giờ hắn nói gì hay làm gì đều không cần phải vòng vo, cũng không cần phải che đậy.

Vì hắn không cần phục vụ bất kỳ ai.

Ngược lại, tất cả mọi người cần phải phục vụ hắn.

"Có vẻ như tôi không phải hoàn toàn không có hi vọng"

Hà Nguyệt Liên mỉm cười.

Cô cười rất tươi, khuôn mặt hoàn hảo đến kỳ dị ấy, đủ để khiến bất cứ người đàn ông nào cũng phải mê mấn.

Đây là khuôn mặt họa thủy.

Nhưng theo quan điểm của Dương Gian, đó là dấu hiệu của một điều gì đó kỳ lạ sắp xảy ra.

"Tôi nhớ rằng cô năm nay cũng hai mươi lăm tuổi rồi."

Vẻ mặt của Dương Gian hơi thay đổi, hắn hỏi một câu chẳng liên quan.

"Đúng, tôi đã hai mươi lăm tuổi, nhưng đây là tuổi ảo.

Trên thực tế, tôi tháng sau mới tròn hai mươi lăm tuổi."

Cô có thể lẳng lơ, nhưng cô tuyệt đối không dám phớt lờ lời hỏi thăm của Dương Gian.

Ngay cả khi đó là một câu hỏi nhỏ.

Dương Gian nói: "Có một bức tranh, người phụ nữ trong tranh trông rất giống cô.

Cô nghĩ khi vẽ bức tranh đó người đó bao nhiêu tuổi? Hai mươi lăm hay hai mươi sáu?"

Khuôn mặt Hà Nguyệt Liên đã thay đổi rất nhiều khi cô nghe hắn điều này: "Cậu có nghĩ rằng khi tôi bằng tuổi của người phụ nữ trong tranh thì sẽ có chuyện gì xảy ra sao?

"Ngoài điều này ra tôi không thể nghĩ ra khả năng nào khác nữa.

Trừ khi cô là một tác phẩm thất bại, sự tồn tại của cô không quan trọng đến vậy."

Dương Gian nhìn cô nói.

Nói chuyện với một người thông minh thực sự không cần lo lắng, Hà Nguyệt Liên đã nhận ra hoàn cảnh của cô trong một câu nói.

Tuổi, không là một thời gian đã định trước.

Khi thời gian đó đến, một điều gì đó khó tin có thể xảy ra.

"Cậu Dương, suy đoán của cậu quả thực rất hợp lý, ngày đó thật sự có thể đến sớm"

Hà Nguyệt Liên hít sâu mấy hơi: “Vậy tôi phải làm gì?"

“Cô không cần phải khéo léo dịu dàng như vậy, một người bình thường như cô thì có thể làm gì? Không bằng nói thẳng ra, tôi có thể giúp gì cho cô?"

Dương Gian nói: "Trước đây tôi có nhắc đến một người tên Trương Tiện Quang với cô.

Dạo này cô chắc cũng đã điều tra hắn rồi đúng không.

Trước đây hắn đã từng xuất hiện ở thành phố Đại Úc, tôi không biết liệu cô có điều tra được manh mối nào không."

"Thật không may, tôi không tìm thấy bất kỳ manh mối nào."

Hà Nguyệt Liên lắc đầu nói: "Với năng lực của cậu Dương cũng không có cách nào tìm được người này, làm sao một người bình thường như tôi có thể có bản lĩnh này được."

“Tôi sẽ cho cô một chỗ, cô đến đó tìm một người tên Tôn Thụy, sau đó nhắc tên này với hắn, có lẽ cô sẽ có được câu trả lời."

Lúc này Dương Gian cầm giấy bút trên bàn, viết ra một địa chỉ.

Đó là địa chỉ của bưu cục quỷ.

Mặc dù bưu cục quỷ không còn nữa, nhưng Tôn Thụy vẫn ở đó, mọi thứ trước đây vẫn ở đó.

"Thành phố Đại Hán?"

Hà Nguyệt Liên tỏ ra nghi ngờ khi cô nhìn thấy địa chỉ.

"Cậu Dương không cùng đi sao?"

Dương Gian nói: “Lúc cần xuất hiện tự nhiên tôi sẽ xuất hiện."

“Nếu vậy thì hôm nay tôi sẽ lên đường đến thành phố Đại Hán."

Lúc này Hà Nguyệt Liên đã hiểu sự sắp xếp của Dương Gian dành cho cô.

Đó chính là đuổi cô đi.

Tuy nhiên, Dương Gian cũng cho Hà Nguyệt Liên một hướng đi để cô không phải sống bơ vơ.

"Bây giờ cô xuất phát luôn đi."

Dương Gian nói.

"Được rồi, tôi hiểu rồi, tôi sẽ đi ngay"

Hà Nguyệt Liên lập tức đứng lên.

"Không tiễn"

Dương Gian ra hiệu, nhưng thậm chí không đứng dậy.

Hà Nguyệt Liên cười: "Cậu Dương thật là lạnh lùng, hy vọng lần này tôi có thể sống mà quay trở lại, đến lúc đó sẽ quay lại mời Dương tiên sinh uống trà."

Cô cũng hiểu rằng chuyến đi này chắc chắn sẽ không thuận buồm xuôi gió, chắc chắn có nguy hiểm.

Vì vậy, cô cũng ý thức được cái chết.

Nhưng cô phải đi, vì cô không muốn đợi tới ngày mà mệnh vận của cô đến, chính cô phải chiến đấu, ngay cả khi cơ hội rất mỏng manh.

"Nếu cô bình an vô sự trở về, tôi có thể cân nhắc giao việc cho cô.

Công ty của tôi vẫn còn thiếu lễ tân.

Khuôn mặt của cô rất thích hợp với vị trí này"

Dương Gian bình tĩnh nói.

"Đó thực sự là một công việc tốt"

Hà Nguyệt Liên có chút mong đợi nói.

Quầy lễ tân là bộ mặt của công ty, có nghĩa là nếu cô có thể sống mà quay lại, cô có thể bước vào vòng bảo vệ của Dương Gian và có thể trú ẩn trong đó.

Nhưng bây giờ cô vẫn chưa có tư cách đó.

Vì vậy Hà Nguyệt Liên không lãng phí thời gian nữa, cô lập tức đứng dậy và xuất phát.

Dương Gian nhìn cô rời đi, không khỏi suy nghĩ.

Hiện tại Tôn Thụy đang phụ trách bưu cục quỷ, đổi tên là chung cư Địa ngục.

Ở đó cũng có bức vẽ của Trương Tiện Quang.

Hắn muốn biết sau khi nhìn thấy Hà Nguyệt Liên này chuyện gì sẽ xảy ra với Trương Tiện Quang lúc đó? Nhưng hắn không lo lắng về sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào.

Dù sao bưu cục hiện tại cũng có người quản lý, hắn chỉ cần chờ tin tức là được rồi.

Nếu có chuyện gì không giải quyết được, Tôn Thụy đương nhiên sẽ liên lạc với hắn.

Sau một hồi suy nghĩ, Dương Gian gác chuyện này sang một bên, lên đường đến tòa nhà Thượng Thông để xem có chuyện gì xảy ra trong vài ngày qua không.

Bình Luận (0)
Comment