Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 2762 - Chương 2762: Không Còn Cách Nào

Chương 2762: Không Còn Cách Nào

Bưu cục quỷ trước kia, hiện tại là chung cư Đại Ngục.

Tôn Thụy ngồi trên ghế sô pha trong sảnh trống tầng một, chống gậy bình tĩnh nhìn người phụ nữ trước mặt.

Đây là một người phụ nữ có vẻ ngoài gần như hoàn hảo, xinh đẹp đến mức bất cứ người đàn ông nào cũng cảm thấy quá xinh đẹp và rung động khi nhìn thấy.

Nhưng là Tốn Thụy sẽ không vậy.

Tôn Thụy là một ngự quỷ nhân, thể xác và tinh thần đều bị linh dị bào mòn, từ lâu đã mất đi cảm xúc của người bình thường.

Cho dù có cô gái xinh đẹp đến nhường nào ngồi trước mặt hắn thì hắn cũng sẽ không có động lòng.

"Cho nên, Dương Gian bảo cô tới chỗ tôi là để gặp Trương Tiện Quang trước, sau đó cởi bỏ vẻ ngoài bí ẩn của cô à?"

Sau một hồi nói chuyện, Tôn Thụy đại khái hiểu được lý do Hà Nguyệt Liên đến.

"Ông Tôn, hẳn là vậy."

Hà Nguyệt Liên nói: "Tôi chỉ không biết Trương Tiện Quang là ai.

Anh Trương có phải cũng ở đây không? Nếu có thể, tôi hy vọng ông Tôn có thể sắp xếp cho tôi gặp anh Trương nào".

Vừa nói, cô vừa quan sát nơi này với một chút tò mò.

Ở đây có năm tầng, được kết nối với nhau bằng hai thang máy.

Dường như có bảy phòng trên mỗi tầng, nhưng những phòng đó đều đóng cửa, chắc là không có người ở.

Đó là cái gì? Hà Nguyệt Liên chợt nhìn thấy một người phụ nữ xuất hiện ở hành lang trên tầng ba.

Người phụ nữ để tóc dài và mặc một chiếc váy hoa, bước đi vô định như một thi thể cứng ngắc.

Lúc này Tôn Thụy gõ vào cây gậy, lại thu hút sự chú ý của Hà Nguyệt Liên.

"Trương Tiện Quang cũng không ở chỗ này."

"Không có ở đây? Khi nào thì hắn trở về?"

Hà Nguyệt Liên quay lại và hỏi.

Tôn Thụy cười lạnh nói: "Tôi nghĩ cô đã hiểu lầm cái gì.

Trương Tiện Quang thật sự chưa từng tới đây, từ đầu đến cuối chỉ có duy nhất tôi ở đây"

"Ông Tôn nói đùa.

Nơi này chắc không chỉ có một mình ông Tôn.

Vừa rồi tôi nhìn thấy một người phụ nữ trên tầng ba."

Hà Nguyệt Liên khẽ mỉm cười, nhưng rồi nụ cười trên mặt cô chợt tắt khi ngẩng đầu nhìn tầng ba..

Người phụ nữ trên tầng ba đã biến mất.

Và trên tầng bốn cũng không có, tầng hai cũng vậy... như thể đã mất tích.

Tôn Thụy nói: "Đôi khi những người cô nhìn thấy không nhất thiết là người, đừng quên nơi này là gì, đó là Địa Ngục."

Hà Nguyệt Liên đột nhiên rùng mình, mồ hôi lạnh toát ra sau lưng cô.

Chẳng lẽ người phụ nữ mình nhìn thấy vừa rồi hoàn toàn không phải người sống, mà là một con quỷ? Nơi này vậy mà có quỷ...

Lúc này, Tôn Thụy từ từ đứng lên khỏi ghế sô pha: "Trương Tiện Quang mà cô muốn gặp không có ở đây, tôi chỉ có thể dẫn cô đi gặp một Trương Tiện Quang khác.

Mục đích Dương Gian bảo cô tới đây hẳn là cái này.

Nhưng một người bình thường như cô đã đặt chân đến một nơi linh dị và sẽ tiếp xúc với một số thứ mà cô không nên chạm vào, tôi sẽ không chịu trách nhiệm về những gì xảy ra sau cùng"

"Đi theo tôi."

Nói xong, hắn đi về hướng của đại sảnh.

Hà Nguyệt Liên không dám kinh ngạc, thậm chí cô còn không dám ở chỗ này một mình, lập tức đi theo.

Mặc dù Tôn Thụy trước mặt nhìn quỷ dị, nhưng ít nhất có thể chắc chắn hắn là người sống, hơn nữa hắn cũng là người phụ trách thành phố Đại Hán, một thân phận chính diện.

Những người vậy rất đáng để tin tưởng.

Thật ra Tôn Thụy cũng không muốn để ý đến Hà Nguyệt Liên này, nhưng ở đây một mình cũng quá nhàm chán, hiếm mới có việc để giết thời gian.

Hơn nữa Hà Nguyệt Liên này cũng là do Dương Gian chỉ dẫn, vì vậy hắn cũng thử xem xem, để xem liệu có thể làm sáng tỏ những bí mật bị che giấu của người phụ nữ này hay không.

Tôn Thụy nhanh chóng đi đến một bức tường.

Không có gì trên tường ngoại trừ một vài ánh đèn chiếu trên đó.

Nhưng khoảnh khắc tiếp theo.

Âm! Có tiếng vang khi rơi xuống đất và một bức tranh sơn dầu khổng lô rơi xuống từ đâu đó, trùng hợp ngay trước mặt họ.

Bức tranh sơn dầu hơi cũ với một tòa nhà trên đó.

Đó là một tòa nhà cổ thời Trung Hoa Dân Quốc, trên lối vào của tòa nhà có viết ba chữ: Bưu cục quỷ.

"Người cô đang tìm ở trong bức tranh này."

Tôn Thụy nói: "Nếu cô có gan, hãy đi vào và tìm Trương Tiện Quang"

"Có thể đi vào bức tranh này?"

Hà Nguyệt Liên cảm thấy khó tin, như thể đang nghe một câu chuyện cổ tích.

Tôn Thụy đáp: "Cô tự mình thử sẽ biết được hay không thôi."

Mặc dù Hà Nguyệt Liên đang lo lắng nhưng cô cảm thấy mình đã tìm thấy nơi này và gặp được Tôn Thụy, lúc này cô không được lùi bước.

"Được, vậy tôi sẽ thử một chút."

Hà Nguyệt Liên cẩn thận đưa tay ra và chạm vào bức tranh sơn dầu trước mặt cô.

Ngay khi cô chạm vào nó, một điều khó tin đã xảy ra.

Bàn tay cô từ từ chìm vào bức tranh sơn dầu, trên bức tranh sơn dầu xuất hiện một bàn tay, nhưng bàn tay đó không thật, như được vẽ ra.

"Thì ra là vậy."

Hà Nguyệt Liên rất ngạc nhiên, nhưng cô đã hiểu điều gì đang xảy ra trong lòng mình.

Ngay lập tức, cố nghiến răng tiến lên một bước.

Cơ thể nhanh chóng bị nhấn chìm bởi bức tranh sơn dầu khổng lồ trước mặt.

Ngay sau đó Hà Nguyệt Liên đã biến mất trước mắt và thành công bước vào bức tranh sơn dầu.

Bình Luận (0)
Comment