Đây là bưu cục quỷ trong thế giới tranh sơn dầu.
Tuy không nguy hiểm như bưu cục quỷ thật nhưng Tôn Thụy biết trong thế giới sơn dầu này không chỉ có chân dung của những người đưa thư trước kia để lại, mà còn có những lệ quỷ bị giam cầm trong bức tranh.
Thực sự rất nguy hiểm cho Hà Nguyệt Liên khi bước vào nó với tư cách là một người bình thường.
Nhưng Tôn Thụy cũng rất quan tâm, vì vậy hắn đã chọn bức tranh an toàn nhất cho cô, thay vì trực tiếp chọn bức tranh sơn dầu của Trương Tiện Quang.
Bởi vì hắn không thể để Hà Nguyệt Liên này đi gặp Trương Tiện Quang đó một mình.
Ai biết được Trương Tiện Quang sẽ làm gì khi nhìn thấy Hà Nguyệt Liên, biết đâu hắn sẽ ra tay luôn chứ.
Vì vậy, hắn đã sắp xếp để Hà Nguyệt Liên gặp tại bưu cục quỷ trong thế giới tranh sơn dầu, nơi không chỉ có một mình Trương Tiện Quang, mà còn có người đưa thư của các bưu cục khác.
Hà Nguyệt Liên đến trước cửa bưu cục quỷ trong thế giới sơn dầu.
"Nó giống hệt tòa nhà bên ngoài, chỉ khác phong cách trang trí.
Xem ra, đây là hình dáng vốn có của nơi này, nhưng thật sự không thể tin được, mình thật sự đã đến thế giới trong tranh."
Cơ thể Hà Nguyệt Liên khẽ run lên, cô không thể biết đó là vì sợ hãi hay phấn khích.
Bởi vì bây giờ Hà Nguyệt Liên đã bắt đầu tiếp xúc với khung cảnh trong giới linh dị và tất cả những điều này đã làm sụp đổ nhận thức của cô ấy.
"Một người bình thường thế mà cũng có thể tới đây.
Xem ra sau khi thay đổi nhân viên quản lý, thế giới bên ngoài quả thực yên bình hơn rất nhiều.
Này, cô gái nhỏ, cô làm gì ở đây?"
Một giọng nói đột nhiên vang lên.
Hà Nguyệt Liên giật mình, cô tìm kiếm giọng nói nhưng lại nhìn thấy một người đàn ông mặc quần áo cũ, khuôn mặt u ám, đôi mắt trũng sâu, đang đi về phía bên này một cách tê liệt.
Thế giới tranh sơn dầu được kết nối với nhau.
Đây là người đàn ông trong bức tranh khác.
Người này rõ ràng cũng là chân dung của một người đưa thư bị bưu cục quỷ giữ lại trong quá khứ.
"Tôi, tôi đến đây để tìm một người, một người tên là Trương Tiện Quang, ông là Trương Tiện Quang à?"
Hà Nguyệt Liên thận trọng hỏi.
"Trương Tiện Quang? Tên này mãi chưa chết.
Hóa ra bên ngoài còn có một cô gái trẻ vậy nhớ tới hắn."
Người đàn ông với khuôn mặt chết chóc chế nhạo.
Trong thế giới sơn dầu, sự tồn tại của mỗi người không phải là vĩnh viễn, một khi bị người ngoài quên lãng, họ sẽ biến mất ở đây và chết hoàn toàn.
"Người ở trong đó, cô vào đi."
Người đàn ông chỉ tay, cũng không làm gì Hà Nguyệt Liên.
"Cảm ơn ông!"
Hà Nguyệt Liên không dám ở đây lâu, cũng không dám nói chuyện với người giống hệt người chết này.
Nói xong câu cảm ơn, cô lập tức tiến vào bưu cục quỷ trong thế giới sơn dầu.
Khi cô vào, trong sảnh của bưu cục quỷ, nhiều người đồng loạt nhìn cô.
"Một người phụ nữ bình thường? Cô ấy là ai, làm thế nào cô ấy đến được đây?"
"Người phụ nữ bình thường? Anh bị mù à? Vẻ ngoài của người này rất khác thường, hoàn hảo đến mức gần như không có khuyết điểm.
Người sống không bao giờ có thể làm được điều này.
Cô này là sản phẩm của linh dị"
"Bây giờ ngay cả người bình thường cũng có thể tự do ra vào bưu cục quỷ à?"
"Cô ấy hình như đang tìm người, có phải quay lại tìm người thân? Có ai quen biết cô ấy không, mau ra ôn chuyện xưa đi?"
Một nhóm những người đưa thư thời trước tôi một câu anh một cầu bàn tán.
"Cô ấy đến tìm Trương Tiện Quang"
Lúc này, người đàn ông bên ngoài với khuôn mặt chết chóc bước vào và nói.
ngay lập tức.
Ánh mắt của đám đông lập tức hướng về một phía.
Nơi đó có một cái bàn nhỏ, trước bàn có hai người đang ngồi đánh cờ một cách nghiêm túc.
Một người trong số họ mặc quần áo Trung Sơn và trông giống như một giáo viên, và người còn lại... thực sự giống với Dương Gian.
"Dương Gian, cậu Dương, phải anh không? Anh cũng ở đây à."
Hà Nguyệt Liên hơi vui mừng.
Người đàn ông trông giống với Dương Gian, không hề ngẩng đầu lên, chậm rãi nói: "Tôi không phải Dương Gian"
Mà Trương Tiện Quang lập tức có chút kinh ngạc và sợ hãi, nhìn chằm chằm Hà Nguyệt Liện.
Rõ ràng hắn biết Hà Nguyệt Liên.
Không.
Hắn hẳn đã nhận ra khuôn mặt của cô.
--- Trong khi Hà Nguyệt Liên vào chung cư Địa Ngục, Dương Gian nhàn nhã hơn, hắn đang ở trong tòa nhà Thượng Thông, nghe báo cáo vài ngày gần đây.
Trương Lệ Cầm thực hiện nhiệm vụ của một thư ký.
Cô cầm một tờ giấy ghi chú và nói: "Những người của hội trừ linh quốc đảo vẫn ở đây và muốn liên lạc với giám đốc Dương.
Lần trước từ chối họ, có vẻ họ vẫn chưa từ bỏ ý định."
Dương Gian vừa uống coca vừa nghe báo cáo: "Vì lí do gì mà những người của hội trừ linh vẫn cứ lì ở đây không đi?"
"Họ không nói, có một số chuyện muốn nói chuyện trực tiếp với giám đốc Dương"
Trương Lệ Cầm nói.
Giang Diễm đang cắt móng tay, bĩu môi nói: "Chắc chẳng có gì hay ho đầu.
Những người đó vừa nhìn là biết không phải là người hẳn hoi.
Tôi nghĩ tốt hơn là nên đuổi họ đi."
“Cứ mặc kệ người ta hoài cũng không phải là cách, sắp xếp thời gian để gặp họ chút đi."
Dương Gian suy nghĩ một lúc rồi thản nhiên nói.