"Tiếp tục."
Dương Gian liếc nhìn Hoàng Tử Nhã, hắn gật nhẹ đầu.
"Tôi đã lâu không sử dụng sức mạnh linh dị, nhưng tôi chỉ có thể quét sạch những nhân vật nhỏ này.
Khi thực sự gặp phải nguy hiểm lớn, tôi vẫn phải dựa vào đội trưởng"
Hoàng Tử Nhã khẽ mỉm cười, tuy rằng nụ cười khiêm tốn, nhưng trong mắt người khác, nụ cười này quỷ mị chết người.
Dương Gian tiếp tục tiến đến với ngọn đèn dầu trên tay.
Điều bất thường lại xuất hiện.
Phía sau Vương Tín, có thêm hai thuộc hạ mặc tây trang, dưới chân xuất hiện những bóng hình đầu người kỳ lạ.
"Vậy mà có nhiều người có vấn đề như vậy, sao... sao lại thế được."
Bấy giờ Vương Tín mới hoảng sợ.
Sáu thuộc hạ mà hắn mang theo, bao gồm cả Tiểu Dã, người bị mất đầu trước đó, cộng thêm bốn người có vấn đề, vậy là chỉ có hai thuộc hạ là bình thường.
"Có vẻ như có một vấn đề lớn trong nội bộ Trừ Linh Xã của mấy người rồi, có lẽ là đã bị quỷ trà trộn vào rồi."
Dương Gian nheo mắt nói.
Tay chân Vương Tín lạnh ngắt, ngẩng đầu hoảng sợ nhìn về phía Dương Gian: "Đội trưởng Dương, chuyện này, đây là sự thật sao? Có quỷ xâm nhập vào nội bộ Trừ Linh Xã sao?"
"Họ từ đảo quốc đến thành phố Đại Xương với ông, họ đã bị nhiễm linh dị đáng sợ như vậy.
Không phải nội bộ các ông có vấn đề lẽ nào là thành phố Đại Xương của tôi có lệ quỷ à? Mặc dù chân tướng rất tàn khốc, nhưng ông là người thông minh, ở đầu có vấn đề trong lòng ông tự có đáp án rồi, cứ hỏi nữa thì thành ra lại có chút ngu ngốc rồi đấy"
Dương Gian nói: "Tôi khuyên ông nên nhanh chóng quay về điều tra nội bộ đi, nếu không toàn bộ Trừ Linh Xã của ông sẽ sớm bị điều khiển bởi lệ quỷ.
Đến lúc đó, không ai có thể đối phó được nó đầu.
Quốc gia của các ông chỉ sợ là sẽ đi đời luôn đó."
Hoàng Tử Nhã phớt lờ cuộc trò chuyện giữa hai người, cô nhìn chằm chằm vào hai người còn lại có vấn đề và ra tay một lần nữa.
"Tôi, tôi không muốn chết, chết tiệt, tôi phải làm gì đây."
Lúc này một trong số thuộc hạ của hắn không kìm được nước mắt.
Bây giờ hắn tuyệt vọng rồi, không biết nên chống cự hay bỏ trốn.
Bởi vì kháng cự là vô ích, trốn thoát là không thể.
Một tên thủ hạ khác lớn tiếng quát: "Đừng làm mất mặt nữa, lúc này chúng ta nhất định phải có ý thức cống hiến.
Cái chết của chúng ta là đáng giá, có thể để cho đội trưởng Vương Tín mang manh mối quan trọng này trở về cứu nước.
Chúng ta là anh hùng, chúng ta nên chết một cách tự hào, đừng hèn nhát như Thành Điền."
Sau khi nói xong, hắn lập tức rút con dao găm ra khỏi thắt lưng và tự sát không chút do dự trước khi Hoàng Tử Nhã ra tay.
Hắn sợ rằng mình sẽ không thể duy trì thể diện cuối cùng của mình dưới đòn tấn công linh dị, vì vậy hắn đã tự sát trước để bảo vệ tôn nghiêm của mình.
Người thuộc hạ vừa rồi dường như được khích lệ, hắn cũng run rẩy rút con dao găm ra.
"Bây giờ muốn tự tử ? Quá muộn rồi."
Hoàng Tử Nhã lạnh lùng nhìn hắn, cô sẽ không đợi người này tự sát, tránh để thời gian dài thì linh dị sẽ xảy ra thay đổi, xảy ra một số điều ngoài ý muốn.
Vì vậy, ngay khoảnh khắc tiếp theo, mái tóc đen kỳ lạ đã quấn lấy người này, người đã chết do tự sát bên cạnh anh ta cũng được quấn vào đó.
Tiếng hét vang lên.
Ngay sau đó mọi thứ đã bình tĩnh trở lại.
Những quả cầu tóc dần thu nhỏ lại, xác chết biến mất, cuối cùng mọi người chỉ thấy ba quả cầu nhỏ như quả cầu tóc đen đung đưa trên mặt đất.
Quả cầu tóc đen sau đó dường như bị thứ gì đó kéo, lăn về phía Hoàng Tử Nhã, và cuối cùng biến mất bên cạnh cô.
"Tuy rằng sau khi bị nhiễm linh dị cũng không có ảnh hưởng gì đến cấp dưới của ông, nhưng cái chết quả thực là cái kết tốt nhất."
Dương Gian mặt lạnh tanh nói: "Bởi vì không biết khi nào linh dị trong cơ thể bọn họ sẽ hiện lên, lúc đó chúng sẽ mang đến nguy hiểm lớn hơn nữa."
"Tôi hiểu, đội trưởng Dương, lần này cảm ơn cậu đã ra tay giúp tôi giải quyết linh dị đang rình rập xung quanh tôi."
Vương Tín không hề trách hắn, ngược lại còn cảm kích mà cúi đầu cảm ơn Dương Giang "Đừng vui mừng quá sớm, lệ quỷ là đang nhắm tới tối, chỉ dựa vào vài người bình thường thì không đủ để đối phó với tôi, cho nên nguy hiểm vẫn còn."
Dương GIan tiến lên vài bước một lần nữa.
Ánh sáng của ngọn đèn dầu trên tay hắn hoàn toàn bao trùm cả khu vực.
Giầy tiếp theo, một cái đầu chết thối rữa không biết từ đầu mà lăn ra.
Đầu của người chết này chưa từng xuất hiện trong văn phòng, nó chỉ xuất hiện dưới ánh sáng của ngọn đèn dầu.
Cái đầu đang lăn bỗng dừng lại, dưới lớp thịt thối rữa, một đôi mắt trắng và kỳ lạ nhìn chằm chằm về hướng Dương Giang “Hả?"
Dương Gian dừng lại và nhìn chằm chằm vào cái đầu chết đang thối rữa.
Nhưng sau đó, ánh mắt của cái đầu chết thối rữa quay đi, không ngừng nhìn xung quanh, như thể đang tìm kiếm một mục tiêu nào đó.
"Tôi đang ở ngay trước mặt, nhưng lệ quỷ này lại không nhìn thấy tôi, đó là vì có ngọn đèn dầu này sao?"
Dương Gian nhìn ngọn đèn dầu trên tay.
Lúc này, ngọn đèn dầu bốc ra mùi hôi thối nồng nặc.
Đồng thời dầu của chiếc đèn cũng giảm nhất định.
Chắc chắn rằng, dưới sự tấn công của linh dị, dầu cũng sẽ bị tiêu hao.