"Các người có nghe thấy tôi nói không? Đứng tại chỗ theo sự chỉ dẫn của đội trưởng Dương.
Nếu ai dám manh động hoặc bỏ chạy, tôi sẽ không bao giờ tha cho các người."
Lúc này Vương Tín hét lớn về phía thuộc hạ sau lưng, để họ tuần theo mệnh lệnh.
"Theo tôi thấy, tốt hơn hết là nên giết hết bọn họ.
Ai biết được những người khác có bị dính phải thứ bẩn thỉu gì không, tôi tin rằng dù Trừ Linh Xã có biết chuyện này thì họ cũng sẽ không nói gì cả.
Dù sao thì chính họ đã mang đến linh dị, họ phải chịu trách nhiệm về việc này."
Hoàng Tử Nhã lạnh lùng nói.
Ngay sau khi những lời này được nói ra, Vương Tín và những người khác đột nhiên thay đổi biểu cảm, bọn họ đều hoảng sợ.
Cô gái tên Huệ Tử tròn mắt, cô do dự không yên, cô rất sợ sẽ xảy ra chuyện như thế này.
"Một gợi ý hay, nhưng nếu ở nơi linh dị thì cách này sẽ khả thi hơn, nhưng đây là tòa nhà Thượng Thông.
Nếu chỉ nghi ngờ bị nhiễm linh dị mà giết chết họ, thì nhân viên của tòa nhà Thượng Thông của chúng ta cũng sẽ có rất nhiều người phải chết."
Dương Gian không thấy có gì không đúng trong lời đề nghị của Hoàng Tử Nhã.
Chỉ là trong trường hợp này tính khả thi của giải pháp này không cao.
"Cậu nói cũng đúng, những người này đã ở tòa nhà Thượng Thông một thời gian và tiếp xúc với nhiều người, điều này thực sự rất phiền phức."
Hoàng Tử Nhã nói.
Bấy giờ Dương Gian đã đi tới với ngọn đèn dầu vàng trên tay: "Ngọn đèn dầu trong tay tôi có thể soi sáng những lệ quỷ ẩn mình.
Nếu những người này thật sự có vấn đề, cứ nhìn là sẽ rõ.
Khi ngọn đèn dầu đến gần, ánh sáng mờ ảo dần bao trùm lấy hàng người.
Vương Tín đứng ở phía trước, hắn được bao phủ bởi ánh đèn đầu tiên, nhưng trong ánh đèn trên người cũng như xung quanh hắn không có gì đặc biệt.
Nói cách khác, hắn bình thường và không bị linh dị xâm chiếm.
Dương Gian tiến lên một bước.
Ánh sáng của ngọn đèn dầu bao trùm Huệ Tử.
Huệ Tử đó cũng bình thường và không có hiện tượng linh dị nào.
"Đội trưởng, không có gì thay đổi.
Chiếc đèn mới của cậu có vẻ hoạt động không tốt lắm"
Hoàng Tử Nhã nói.
"Có tác dụng hay không còn phải xem tiếp mới quyết định được, đừng gấp gáp"
Dương Gian tiếp tục đi về phía trước.
Khi ánh sáng bao phủ một tên thuộc hạ mặc tẩy trang phía sau Vương Tín, một hiện tượng kỳ dị ngay lập tức xuất hiện.
Một bóng đen xuất hiện bên cạnh tên thủ hạ, nhưng bóng đen không hoàn chỉnh, không có tứ chi, không có thân, chỉ có đầu.
Có một sợi chỉ đen nhỏ treo ở dưới đầu, sợi chỉ đó quấn vào người thuộc hạ như một lời nguyền.
"Nhìn xem, vấn đề không phải xuất hiện đây rồi sao?"
Dương Gian nheo mắt nói.
Lúc này Vương Tín mới hoảng hốt: "Thành Điền, không ngờ đến cậu cũng.."
"Không, không, tôi không có vấn đề gì, tôi vẫn bình thường, tôi không bị nhiễm linh dị.
Xin hãy tin tôi, tôi có thể thề."
Tên thủ hạ tên Thành Điền lập tức kinh hãi, hắn giải thích.
Dương Gian nói: "Một số người bị quỷ nhắm tới, bản thân họ không hề hay biết."
Hắn vừa dứt lời.
Ngay sau đó, Hoàng Tử Nhã bắt đầu.
Một vài sợi tóc đen không biết từ bao giờ đã rơi xuống người đàn ông tên Thành Điền này, sau đó những sợi tóc này điên cuồng mọc ra, nhanh chóng trở nên cực kỳ dày, quấn lấy Thành Điền một cách nhanh chóng.
"Đội trưởng Dương, không, không, xin hãy tha mạng cho tôi, tôi không muốn chết."
Thành Điền đưa tay ra cầu xin sự thương xót, rồi cố gắng xé tóc của mình nhưng vô ích.
Làm sao một người bình thường như hắn có thể chống lại đòn tấn công linh dị, ngay cả một vài sợi tóc rời khỏi cơ thể của Hoàng Tử Nhã cũng đủ giết chết người.
"Thằng khốn, câm miệng đi."
Sắc mặt của Vương Tín rất xấu, không có một chút ý định cầu xin, thay vào đó là rất tức giận, tức giận vì tên cấp dưới ngu ngốc này bị nhiễm linh dị mà hắn thậm chí còn không biết.
Hắn còn mang rắc rối đến cho Dương Gian.
Vậy mà vẫn còn mặt mũi xin tha? Nếu cảm thấy nhục nhã xấu hổ thì nên tự sát ngay lập tức và dùng chính cái chết của mình để tìm kiếm sự tha thứ cuối cùng Mái tóc đen dày nhanh chóng bao phủ khắp cơ thể người này, sau đó cuốn tất cả vào trong đó tạo thành một đám đen khổng lồ.
Nhưng khối tóc co lại nhanh chóng với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
"A!"
Tiếng hét phát ra từ mái tóc đen dày, kèm theo tiếng xương gãy.
Tiếng hét nhanh biến mất, mái tóc đen được nhuộm một chút đỏ.
Nhưng cùng biến mất còn có cả bóng đen của đầu người trên mặt đất.
Vì bóng đầu người không thể lưu lại trên sợi tóc quỷ, Hoàng Tử Nhã đã trực tiếp sử dụng phương tiện linh dị khiến Điện Thành biến mất mà không để lại dấu vết gì.
Chỉ có như vậy mới đảm bảo được rằng linh dị sẽ không còn lưu lại.
Huệ Tử không hề cảm thấy sợ hãi khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy mà còn có một cảm giác yên tâm không thể giải thích được.
Lúc đầu cô tham gia các sự kiện linh dị cùng với Dương Gian, cô không phải là một cô gái không hiểu gì cả.
Lúc này, cô biết rằng lệ quỷ xung quanh mình đang bị loại bỏ, điều đó tốt hơn là cứ ở lại với lệ quỷ mà không biết gì cả.