Hoàng Tử Nhã, người đang ngồi trên ghế sô pha bên cạnh, nheo mắt nhìn một chút rồi: "Đội trưởng, đôi giày da màu nâu mà anh chàng này đang đi không phải da bò, mà là da người.
Anh chàng này thật kỳ lạ."
"Tôi nhìn ra rồi.
Mặc dù lẫn vào trong đám đông không lộ ra chút khuyết điểm nào, nhưng từ xa tôi có thể cảm nhận được luồng khí linh dị trên cơ thể hắn"
Dương Gian từ từ đứng dậy.
"Thằng khốn, Tiểu Dã, mày đã làm cái trò ngu ngốc gì vậy?"
Vương Tín bị sốc, bước đến và tát vào mặt tên thuộc hạ tên Tiểu Dã.
Bốp.
Tiếng cái tát vang lên.
Khuôn mặt của Tiểu Dã vẫn như thường lệ, không chút biểu cảm, như thể không có chuyện gì xảy ra.
"Vương Tín, có vẻ như người của Trừ Linh Xã của ông đã bị linh dị xâm chiếm, ông thậm chí còn không biết rằng xung quanh có một kẻ kỳ quái như vậy."
Dương Gian từ tốn đứng dậy.
Hắn có thể chắc chắn rằng Vương Tín này không biết rằng một điều như vậy đã xảy ra xung quanh hắn.
"Đội trưởng Dương, rất xin lỗi, đây là sai sót của tôi, xin hãy cho tôi một cơ hội sửa đổi."
Lúc này, Vương Tín cũng nhận ra rằng Tiểu Dã này không bình thường.
Một cái tát vào mặt, nhưng không có đáp lại, thậm chí không một lời đau đớn.
Vương Tín lập tức ra hiệu cho những thuộc hạ khác xung quanh mình.
Ngay lập tức, những người khác lập tức khống chế Tiểu Dã, họ cố gắng buộc một sợi dây thép đặc biệt vào người hắn.
Tiểu Dã không nói gì, cũng không phản kháng.
Nhưng khi một nhóm người rung chuyển dữ dội, một điều quỷ dị đã xảy ra.
Trong quá trình va chạm đầu của Tiểu Dã thực sự đã tách ra khỏi cơ thể của hắn và trực tiếp lăn xuống.
Tất cả đều bị sốc ngay lúc đó.
"Đó không phải là quỷ, đó là một người sống bị linh dị ăn mòn, hơn nữa nó được che giấu rất kỹ.
Về cơ bản, nó không khác gì người sống.
Cơ thể vẫn còn tươi."
Hoàng Tử Nhã từ từ đứng dậy, mái tóc đen trên lưng cô đang đung đưa không ngừng nghỉ.
Dương Gian khẽ liếc mắt và nhìn thấy xác chết không đầu của người đó, cũng và cái đầu người lăn trên mặt đất.
Hắn nhớ lại rằng trước đây đã từng xảy ra vụ khinh khí cầu đầu người ở quốc đảo này.
Lần trước để xử lý sự kiện quỷ gõ cửa, ở đảo quốc hắn đã làm mất một cái đầu chết thối rữa... Và hắn đã dùng chiếc kéo quỷ để cắt bỏ lời nguyền quỷ hồ, từ đó làm lây nhiễm một lời nguyền khác.
Lời nguyền đó là một cái đầu chết đang thối rữa.
Nói cách khác, Dương Gian đã kích hoạt quy tắc giết người của một lệ quỷ.
"Từ trước đến nay, trong giới linh dị không có hai con quỷ giống nhau, vậy lời nguyền đầu chết và đầu người chết ở đảo quốc là cùng một con quỷ sao?"
Dương Gian trong lòng đoán già đoán non.
Hắn bị nguyền rủa bởi quỷ kéo, sớm muộn cũng có ngày, theo một cách nào đó, con quỷ sẽ đến bên hắn và tấn công hắn.
Chỉ là lời nguyền đã qua một thời gian, quỷ không xuất hiện nên Dương Gian mới thả lỏng cảnh giác một chút.
Không ngờ ngày đầu tiên đi làm sau khi trở về từ khách sạn Caesar đã có linh dị tiếp cận hắn.
Lúc này Vương Tín rất hoảng loạn, hắn nhìn Tiểu Dã, người không còn đầu, rồi nhìn Dương Gian, chỉ cảm thấy một con khủng hoảng lớn bao trùm lấy hắn.
Cuộc khủng hoảng này không chỉ từ bên trong Trừ Linh Xã, mà còn từ Dương Gian của hiện tại.
Một khi Dương Gian nghĩ rằng hắn cố tình mang linh dị đến, thì hôm nay hắn chắc chắn sẽ chết.
"Bang!"
Khoảnh khắc tiếp theo, cửa văn phòng đóng.
"Cho đến khi mọi chuyện kết thúc, các người cứ ở đây."
Dương Gian đứng dậy, đi tới bàn và cầm lên ngọn đèn dầu vàng.
Hắn muốn xem liệu ngọn đèn dầu xác chết do tiến sĩ Trần nghiên cứu rốt cuộc có thể làm lộ ra mối nguy hiểm tiềm tàng hay không.
Ánh sáng phát ra từ ngọn đèn dầu không mạnh, nhưng điều kỳ lạ là ánh sáng này không bị ảnh hưởng bởi ánh sáng xung quanh.
Nó là một tồn tại riêng biệt, như có một lớp sương mù bao phủ quanh nó.
Phạm vi này không lớn, chỉ khoảng năm hoặc sáu mét.
Sau khi vượt quá phạm vi này, ánh sáng dường như dừng lại đột ngột và không tiến thêm một chút nào nữa.
Quả thật ngọn đèn dầu linh dị có nhiều điều đi ngược lại lẽ thường, khiến người ta cảm thấy kỳ quái.
Nhưng một ngọn đèn như vậy có thể chiếu sáng lệ quỷ ẩn mình.
Một số lệ quỷ thậm chí đến quỷ nhãn của Dương Gian cũng không thể nhìn thấy.
Tuy nhiên, Dương Gian không thể biết chắc được chiếc đèn này có thực sự thần kỳ đến vậy hay không, hắn cần phải thử.
Và tình huống trước mắt này là cơ hội tốt nhất.
Người tên Tiểu Dã đã chết, không có gì bất thường xảy ra, nhưng Dương Gian không cho rằng sẽ không có gì xảy ra sau khi linh dị tiếp cận mình, sự xuất hiện của những dấu hiệu như vậy có nghĩa là nguy hiểm đã đến.
Cũng như có người tìm thấy một con gián ở trong nhà, vậy thì chắc chắn phải có một đàn gián trong ngôi nhà này.
Những gì hắn khám phá được rất có thể chỉ là phần nổi của tảng băng chìm.
"Bây giờ các người ngoan ngoãn đứng đó cho tôi, không ai được động, ai động thì tôi sẽ giết người đó.
Đến lúc chết oan thì đừng trách tôi không nhắc trước”.
Dương Gian cầm lấy ngọn đèn dầu từ từ bước đến, hắn lạnh lùng cảnh cáo mọi người.