Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 2768 - Chương 2768: Khác Thường

Chương 2768: Khác Thường

Hoàng Tử Nhã liếc nhìn về phía sau, sau đó bước đến ghế sofa và ngồi xuống.

Mái tóc dài đen và dày của cô hất tung, thanh lịch và có chút dị loại.

Nhanh chóng có một nhóm người trật tự bước vào văn phòng.

Người đứng đầu là một người đàn ông trung niên mặc tẩy trang.

Dương Gian có một chút ấn tượng về hắn.

Hắn hình như tên là Vương Tín.

Về phần các thuộc hạ phía sau, Dương Gian không có hứng thú để tìm hiểu.

"Xin chào đội trưởng Dương, chúng ta lại gặp nhau rồi."

Vương Tín ngay lập tức mỉm cười, hết sức nồng nhiệt và thân thiện hỏi thăm hắn.

"Xin chào, cậu Dương"

Sáu cấp dưới mặc tẩy trang phía sau đồng loạt cúi đầu để thể hiện sự tôn trọng.

Dương Gian xua tay và ra hiệu: "Đừng khách sáo như vậy, Hội trưởng Tam Đảo Trừ Linh Xã của mấy người vẫn khỏe chứ"

"Nhờ phúc của cậu Dương, hội trưởng Tam Đảo rất khỏe, vẫn vất và xử lý chuyện của Trừ Linh Xã."

Vương Tín trả lời.

Dương Gian nhìn thời gian: "Hôm nay tôi vẫn còn việc khác phải làm, không có nhiều thời gian cho mấy người, chỉ có mười phút thôi.

Nếu ông có gì muốn hỏi tôi, tốt nhất ông nên nói ngắn gọn.

Đừng lãng phí thời gian vòng vo tam quốc."

"Tất nhiên, chúng tôi không dám lãng phí thời gian quý báu của đội trưởng Dương."

Vương Tín nói.

"Lần này đến thăm đội trưởng Dương, đầu tiên được hội trưởng Tam Đảo giao phó để chào hỏi đội trưởng Dương, cảm ơn đội trưởng Dương đã rất trách nhiệm, giúp chúng tôi giải quyết được vấn đề quỷ gõ cửa ở đất nước của chúng tôi."

Vương Tín nhớ lại những điều cũ, một lần một lần nữa bày tỏ lòng biết ơn đối với những chuyện lúc trước.

Dương Gian: "Mấy người trả tiền, tôi làm việc của tôi, đây là một thỏa thuận công bằng, không cần phải cảm ơn, nhưng lần trước tôi đã giết rất nhiều ngự quỷ nhân Trừ Linh Xã của mấy người, hy vọng mấy người đừng để bụng"

“Họ đụng trúng đội trưởng Dương, bị đội trưởng Dương giết là đáng tội"

Vương Tín nói.

"Lần này tới tìm đội trưởng Dương chủ yếu là hy vọng đội trưởng Dương có thể hợp tác với chúng tôi một lần nữa."

Nói xong, hắn lấy ra một tập tài liệu và cung kính đưa nó cho Dương Gian.

"Đây là hồ sơ về những sự kiện linh dị đang xảy ra ở đất nước chúng tôi.

Mong đội trưởng Dương rảnh rỗi có thể giúp đỡ chúng tôi.

Còn điều kiện thì cậu Dương cứ việc ra"

Vương Tín cúi xuống cầm tập tài liệu trên tay, cung kính.

Dương Gian cau mày, nhận lấy và tùy ý liếc nhìn.

Không còn nghi ngờ gì nữa, đây đều là những sự kiện linh dị cấp A, mức độ nguy hiểm cực kỳ cao.

Trừ Linh Xã này muốn mời người đến bán mạng rồi.

"Gần đây tôi không có ý định ra nước ngoài.

Chuyện của Trừ Linh Xã mấy người thì mấy người tự mình xử lý đi."

Dương Gian nói xong thì thản nhiên trả lại hồ sơ.

Vương Tín dường như đã biết từ lâu rằng Dương Gian sẽ từ chối, hắn nói thêm: "Đội trưởng Dương có thể giữ lại hồ sơ này, tin rằng vẫn còn cơ hội để chúng tôi và đội trưởng Dương hợp tác.

Đúng rồi, đội trưởng Dương, lần trước vội vàng các biệt.

Cô Huệ Tử vẫn nhớ mãi không quên đội trưởng Dương, vì vậy lần này cô Huệ Tử đã đặc biệt đến đây một chuyến, hy vọng được gặp đội trưởng Dương.

Tôi hy vọng đội trưởng Dương sẽ không từ chối lòng tốt của cô Huệ Tử."

"Huệ Tử?"

(Keiko) Dương Gian nhớ ra người này.

Hắn cũng hiểu ý của Vương Tín là gì, hắn chỉ muốn dùng mỹ nhân kế để hợp lý sắp xếp một người vào tòa nhà Thượng Thông, để có thể giữ liên lạc bất cứ lúc nào hoặc để nắm được hành tung của hắn.

Cánh cửa văn phòng lại nhanh chóng mở ra, một cô gái xinh đẹp dễ thương, cô mặc một chiếc váy liền và cặp tóc đuôi ngựa thận trọng bước vào.

Khi cô ấy nhìn thấy Dương Gian, mắt cô sáng lên, một nụ cười hiện trên khuôn mặt ấy: "Gian quân, cuối cùng Huệ Tử cũng gặp được anh."

Dương Gian sắc mặt lạnh nhạt, không bị lay động, hắn nhìn Vương Tín, chậm rãi: "Ông đã đặc biệt đưa cô ta đến với tôi là muốn cô ta ở lại đây với tư cách là liên lạc viên của Trừ Linh Xã?"

"Không giấu được đội trưởng Dương điều gì, Huệ Tử thông minh dịu dàng, nhất định có thể làm tốt ở vị trí này, tôi hy vọng đội trưởng Dương sẽ không từ chối."

Vương Tín thẳng thắn thừa nhận.

"Một người bình thường, dính vào linh dị sẽ không có kết quả tốt."

Dương Gian nói.

Vương Tín mỉm cười và: "Đội trưởng Dương là nhân tài hàng đầu trong giới linh dị, Huệ Tử đi theo đội trưởng Dương là lựa chọn tốt nhất."

Dương Gian nhìn hắn, ánh mắt khẽ động: “Cô ta có thể ở lại."

“Cảm ơn đội trưởng Dương"

Vương Tín cười rạng rỡ hơn.

Huệ Tử trông cũng rất vui.

Dương Gian: "Nhưng ngoài cô ta ra, người đó cũng phải ở lại cho tôi."

Nói xong, hắn đưa tay ra.

Vương Tín sững sờ một lúc, nhìn lại thì thấy đó là một thuộc hạ của mình, tên là Tiểu Dã, Tiểu Dã này rất bình thường, không có tài năng gì đặc biệt, chỉ là rất trung thành.

"Đội trưởng Dương cần cấp dưới của tôi làm gì sao?"

Hắn rất khó hiểu, tại sao Dương Gian lại nhìn chằm chằm vào một cấp dưới bình thường của hắn như vậy.

"Mọi người đều đi giày da màu đen, tại sao hắn lại đi một đôi giày da màu nâu."

Dương Gian lạnh lùng nói.

Hả?

Mọi người đồng loạt nhìn vào đôi giày da dưới chân của Tiểu Dã.

Nó thực sự là màu nâu, hơn nữa còn có chút cũ.

Bình Luận (0)
Comment