Dương Khiếu cau mày: "Người phụ nữ trong quỷ họa là một lệ quỷ, anh muốn hồi sinh một con lệ quỷ sao?"
"Mặc dù người phụ nữ trong bức tranh là lệ quỷ, nhưng người phụ nữ đó không phải vẫn luôn là quỷ.
Trước đây cô cũng là người, không, nói như hiện tại thì cô ấy là ngự quỷ nhân, nhưng sau đó cô chết, sự tồn tại của quỷ họa chỉ là để giam cầm một ác quỷ trong cơ thể cô, ác quỷ được lưu lại trong tranh, vậy nên mới có hình ảnh của cô ấy."
“Ngoài bức tranh, còn có những thứ khác, nhưng bây giờ tôi không biết, chắc hẳn tôi rời khỏi bưu cục và đang đi tìm những thứ đó rồi."
"Cho dù anh có thu thập tất cả linh dị bị phân tán, cũng không thể hồi sinh một người đã chết.
Kế hoạch của anh chắc chắn sẽ thất bại, cho nên kế hoạch này quả thực điên rồ, nhưng không tính là kinh ngạc, ngược lại còn khá là ngu ngốc, ngu ngốc không ai bằng"
Ai đó lạnh lùng nói.
Những người khác cũng tán đồng.
Đây là một việc làm điên rồ và ngu xuẩn, chẳng có lợi ích gì, chẳng lẽ chỉ để thỏa mãn trí tò mò trong lòng thôi sao?
"Đó không phải là hồi sinh, mà là khôi phục.
Hà Nguyệt Liên là vật dẫn, tất cả các mảnh ghép sẽ được tập hợp trên người cô ấy."
Sau đó Trương Tiện Quang nhìn Hà Nguyệt Liên và nói: "Cô ấy sẽ kế thừa mọi thứ từ người phụ nữ đó và khôi phục trở lại, sống lại một cách đúng nghĩa."
Hà Nguyệt Liên lông tơ dựng đứng khi nghe điều này, trái tim cô lạnh như băng.
Hóa ra ý nghĩa của việc cô sinh ra chỉ là thân thể của một con lệ quỷ, dùng để đựng mọi thứ của một người đã chết từ lâu.
Một khi kế hoạch này thành công, thì cô ấy chết chắc rồi.
"Thật thú vị, vậy mục đích của việc này là gì?"
Dương Khiếu hỏi.
Trương Tiện Quang im lặng một lúc: "Tôi không biết, các anh không cần tra hỏi tôi, tôi thực sự không biết.
Trí nhớ của tôi không hoàn chỉnh, tôi dường như đã quên một thứ gì đó.
Trước đây tôi không nghi ngờ gì cả, nhưng lúc này, tôi nhận ra rằng có vấn đề với trí nhớ của tôi, trực giác cho tôi biết rằng có nhiều điều quan trọng hơn được giấu trong kế hoạch này, tuyệt đối không chỉ đơn giản là để tập hợp những mảnh ghép và khôi phục người phụ nữ trong quỷ họa."
"Và thứ mà được ẩn giấu này, tôi nghĩ nó có liên quan đến danh tính của người phụ nữ trong quỷ họa."
"Chỉ có vậy mới khiến cho một người liều mình muốn hồi sinh một người thôi."
Dương Khiếu nheo mắt và nói: "Quỷ họa không chỉ liên quan đến một người phụ nữ đã chết đó.
Quan trọng hơn, chúng ta ở bưu cục đều có liên quan đến nó.
Chỉ có sự trợ giúp của những quỷ họa, chúng ta mới có thể xuất hiện ở bên ngoài."
"Trương Tiện Quang chắc chắn có một kế hoạch lớn hơn.
Quỷ họa có thể chỉ là một phần rất quan trọng trong kế hoạch của hắn, cô gái trước mặt cũng vậy."
"Trương Tiện Quang mà anh đang nói đến là Trương Tiện Quang sau khi hắn rời khỏi đây, không phải bây giờ.
Bây giờ tôi thực sự không thể nghĩ ra lý do tại sao tôi muốn động đến bức tranh đó, tại sao tôi muốn hồi sinh người phụ nữ trong bức tranh."
Trương Tiện Quang lắc đầu và nói rằng hắn không thể suy luận thêm nữa.
Dương Khiếu không nói, chỉ đang suy nghĩ.
Lúc này, chuyện cũng đã rất rõ ràng.
Trương Tiện Quang đang cố gắng thu thập mọi thứ và để người phụ nữ trong quỷ họa xuất hiện trở lại.
Không rõ mục đích là gì, cũng như hắn chính xác muốn làm gì.
"Trương Tiện Quang ở lại bưu cục quỷ tuyệt đối phải có lý do gì đó.
Hắn cố tình đặt bức chân dung linh dị của mình trong bưu cục quỷ.
Trương Tiện Quang ở đây có liên quan đến quỷ họa, còn hắn ở bên ngoài đang nhắm tới quỷ họa...".
Dương Khiếu có được một số manh mối, hắn cảm thấy rằng mình đang ở rất gần một sự thật nào đó.
Nhưng hắn hiểu rằng thông tin hắn biết không đủ để suy ra mục đích thực sự của Trương Tiện Quang.
Trương Tiện Quang im lặng, không biết đang nghĩ gì.
Những người đưa tin khác để lại bức chân dung của họ cũng đang lần lượt nhìn họ.
Lúc này Hà Nguyệt Liên chỉ cảm thấy ớn lạnh toàn thân, bởi vì cô không quên những gì Dương Gian đã nói trước đây.
Khi mà tuổi của cô bằng với tuổi của người phụ nữ trong tranh có lẽ Trương Tiện Quang thực sự sẽ xuất hiện.
Đến lúc đó, tất cả những điều kỳ lạ đều sẽ xảy ra xung quanh cô.
Và lúc đó, cô chắc chắn sẽ chết.
--- Tám giờ tối, trong văn phòng cao nhất của tòa nhà Thượng Thông.
Dương Gian ngồi trên ghế, trên tay nghịch chiếc đèn dầu làm bằng vàng, ngọn đèn dầu tuy không sáng nhưng vẫn thoang thoảng mùi xác chết thối rữa trên bấc đèn vẩn đục màu đen.
Hắn tháo găng tay, những ngón tay cháy đen chạm nhẹ vào bấc đèn.
Ngay lập tức ngọn đèn dầu được thắp sáng.
"Quả nhiên, ngọn lửa này vẫn đang không ngừng đốt cháy trên tay quỷ, nó có thể thắp sáng ngọn đèn dầu này.
Dù gì thì dầu tử thi cũng là một loại linh dị."
Dương Gian lập tức đeo găng tay vào, sau đó một lần nữa dập hết lửa.
Nhưng đây chỉ là một thử nghiệm nhỏ trong thời gian rảnh rỗi của hắn.
Đúng lúc này, Hoàng Tử Nhã đẩy cửa bước vào: "Đội trưởng, người của Trừ Linh Xã đến rồi"
"Cho họ vào đi."
Dương Gian đặt ngọn đèn dầu sang một bên và ngẩng đầu.
"Các người có thể vào rồi."