Lưu Tiểu Vũ cho biết:
"Sau khi lời mời họp của tổng bộ được phát đi, hơn một nửa đội trưởng đã từ chối trả lời vì nhiều lý do, bao gồm Lý Lạc Bình của thành phố Đại Xuyên, Vương Sát Linh của thành phố Đại Đông, Hà Ngân Nhi của thành phố Đại Nguyên, Thẩm Lâm của thành phố Đại Hạ đến nay vẫn chưa trả lời, thậm chí Tào Dương cũng nói rằng có việc nên không thể tham gia.
Nếu bao gồm cả cậu, sẽ có sáu đội trưởng đã từ chối ngay tại chỗ."
“Có hai người trả lời là Vệ Cảnh với Lý Quân, nhưng chỉ có hai người họ thì không có cách nào để tổ chức cuộc họp của đội trưởng"
"Chỉ một mình Cao Minh chết mà đã tổ chức họp các đội trưởng lại, lý do này là chưa đủ."
Dương Gian mở miệng nói: "Hơn nữa bây giờ mọi người đang giải quyết những sự kiện linh dị.
Làm gì có thời gian mà nói đi là đi.
Mấy ngày trước tôi còn bận chiến đấu với lệ quỷ ở khách sạn Caesar, tôi mới nghỉ ngơi được vài ngày?"
"Cuộc họp này khá quan trọng, không chỉ là chuyện của Cao Minh, mà còn những việc rất quan trọng khác, nếu không tổng bộ sẽ không huy động nhân lực vậy đâu."
"Vì vậy, tôi hy vọng cậu có thể đến tổng bộ để tìm hiểu tình hình."
Với giọng điệu van xin, hy vọng rằng Dương Gian có thể hành động trước, dù chỉ là đi dạo quanh trụ sở.
Dương Gian nhìn cô và nói: "Xem ra lần này thật sự rất đặc biệt, nếu không cô sẽ không cầu xin tôi như thế này."
Lưu Tiểu Vũ nhìn Dương Gian với ánh mắt hy vọng, cô sợ hắn sẽ từ chối.
"Mấy ngày nay tôi khá rảnh.
Thật ra đi dạo quanh tổng bộ cũng không phải là không thể.
Nhưng cô phải hiểu rõ, nếu tôi thực sự đến tổng bộ, cái ông Tào Diên Hoa đó nếu không nhờ tôi giúp đỡ sẽ không bao giờ để tôi đi dễ dàng.
Huống chi còn có cả Vương Tiểu Minh, hắn luôn có thể đưa ra một mức giá khiến tôi rung động.
Cô biết đấy, tôi nghèo từ nhỏ, ai đó bỏ tiền ra thì tôi sẽ không chịu được"
Dương Gian nói.
Lúc này Lưu Tiểu Vũ đi tới, gần như dán chặt trước mặt Dương Gian, cô cố nén giọng nói: "Vương Tiểu Minh, giáo sư Vương sắp mất, bệnh ung thư giai đoạn cuối, hiện tại đang nằm trên giường bệnh và không thể cử động được."
Khi nghe thấy lời này, đôi mắt của Dương Gian chợt đờ đẫn, lộ ra một chút kinh ngạc.
Mặc dù hắn đã nghe nói về vấn đề sức khỏe của Vương Tiểu Minh trước đó, nhưng không ngờ tình trạng của hắn lại xấu đi nhanh chóng như vậy.
"Thảo nào, muốn tổ chức buổi gặp mặt cuối cùng trước khi Vương Tiểu Minh qua đời sao? Hắn đang muốn làm gì vậy?"
Dương Gian tự nghĩ.
Anh chàng Vương Tiểu Minh này rất thông minh, ngay cả khi nằm trên giường bệnh không thể cử động được, chỉ cần hắn vẫn có thể suy nghĩ, hắn sẽ không thể không khiến mọi người để tâm.
"Hắn sắp chết nên tôi sẽ tiến hắn một đoạn vậy, tôi sẽ đến tổng bộ để xem chuyện gì đã xảy ra”.
Dương Gian gật đầu đồng ý sau một hồi suy nghĩ.
Sau tất cả, Vương Tiểu Minh là người duy nhất còn sống nhìn thấy giấy da người ngoài hắn.
Bây giờ người đàn ông này sắp chết và hắn chắc chắn sẽ làm điều gì đó đặc biệt.
Dương Gian hơi tò mò.
"Cảm ơn, Dương Gian"
Lưu Tiểu Vũ biết ơn nói.
"Không cần cảm ơn, tôi biết trách nhiệm của cô.
Đôi khi bị kẹp giữa tổng bộ và tôi cũng không dễ để làm người tốt, nhưng vì tôi đã quyết định đi xem, thì dù có chuyện gì xảy ra ở tổng bộ cũng không liên quan gì tới cô.
Cô cứ tiếp tục sống và làm việc như bình thường là được, đừng áp lực"
Dương Gian cho biết hắn không quan tâm.
"Tất nhiên, nếu Tào Diên Hoa có thể ra một cái giá tốt, tôi không ngại tiếp tục hợp tác với ông ta."
--- Dương Gian đồng ý để Lưu Tiểu Vũ tham gia cuộc họp đội trưởng này của tổng bộ.
Nhưng khi được hỏi về thời gian tổ chức cuộc họp, Lưu Tiểu Vũ nói rằng tốt nhất là trong vòng hai ngày phải đến tổng bộ, nếu có thể thì tốt nhất là nên đi ngay bây giờ.
Dương Gian không đi ngay mà quyết định đi vào buổi chiều.
Hắn cảm thấy việc này tuy quan trọng nhưng cũng không quá gấp gáp.
Dù sao thì Cao Minh cũng đã chết, còn có hai đội trưởng là Vệ Cảnh và Lý Quân canh giữ tổng bộ nên sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Ở thành phố Đại Xương lâu hơn một chút, nhân tiện chuẩn bị một số việc.
Tuy nhiên, ngay sau khi hắn đáp ứng lời mời, tin tức đã được gửi về tổng bộ.
Khi Tào Diên Hoa nghe tin Dương Gian sẽ tham gia cuộc họp đội trưởng này, vẻ đau khổ và phiền muộn trên gương mặt hắn đã tiêu tán rất nhiều.
"Cuối cùng thì tôi cũng nhận được một câu trả lời khẳng định chính xác, Dương Gian vẫn là một người thành thật."
Lúc này, trong lòng hắn thậm chí còn phát ra sự cảm khái.
So với những lời biện hộ, từ chối, qua quýt cho xong chuyện của những người đó, câu trả lời nhanh chóng và chính xác của Dương Gian khiến Tào Diên Hoa cảm thấy trên đời vẫn còn tồn tại chân thiện mỹ.
Nhưng cho dù các đội trưởng khác bào chữa và từ chối như thế nào đi chăng nữa, Tào Diện Hoa vẫn không dám nói nặng lời.
Dù sao thì các đội trưởng đều là ngự quỷ nhân hàng đầu, nói đúng ra thì những người như vậy không còn là người sống bình thường nữa, họ đối phó với lệ quỷ quanh năm, cảm giác sống trong lòng cũng dần mất đi.
Ngoài bản thân họ tự kìm hãm họ, thực sự không biết điều gì khác có thể kìm hãm nổi họ.
"Hy vọng sự xuất hiện của Dương Gian sẽ gửi một tín hiệu để thay đổi thái độ của những người đó, nếu không, chuyện này sẽ thực sự khó khăn."
Tào Diên Hoa, người đang ở trong phòng họp vò đầu, cảm thấy bất lực.