Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 2777 - Chương 2777: Tiên Tri

Chương 2777: Tiên Tri

Hắn không thể vì điều này mà kéo lão Tần ra khỏi bức tượng được.

Hắn gần như đã chết đi vì tuổi già, liệu lần sau hắn có thể tỉnh lại được không.

Nếu thực sự không thể tỉnh lại một lần, đừng nói không còn có thể kiềm chế các đội trưởng được nữa, e rằng sự an toàn của tổng bộ sẽ khó mà đảm bảo được.

"Nghe nói Trừ Linh Xã trên đảo còn xui xẻo hơn, bị một lệ quỷ xâm nhập.

Hiện nhiều thành viên của Trừ Linh Xã đã bị ăn mòn bởi linh dị, tính mạng của họ không thể đảm bảo.

Đối với những sự kiện linh dị xảy ra ở quốc đảo, đã có rất ít người sẽ đi xử lý rồi, gần như sắp không thể kiểm soát nổi rồi."

Làm một phép so sánh như vậy, Tào Diên Hoa cảm thấy tổng bộ do hắn phụ trách không còn quá thê thảm nữa, ít nhất tình hình chung vẫn ổn định, việc thực hiện kế hoạch của đội trưởng cũng suôn sẻ.

"Giáo sư Vương sao rồi, hắn tỉnh chưa?"

Đột nhiên, Tào Diện Hoa hỏi trợ lý bên cạnh.

Người trợ lý ngay lập tức nói: "Hiện tại đã tỉnh rồi, nhưng tình trạng không tốt lắm, vẫn đang sốt nhẹ."

“Đi xem thử đi."

Tào Diên Hoa đứng lên, lập tức đi vào tiểu khu.

Khu nhà của Vương Tiểu Minh không nằm trong bệnh viện, mà được xây dựng lại tạm thời với một số phòng trong tổng bộ.

Mặc dù có vẻ hơi thô sơ nhưng dụng cụ và thuốc ở đây là tốt nhất và đắt nhất, thậm chí bác sĩ cũng là những chuyên gia có thẩm quyền nhất.

Và những bố trí này chỉ để kéo dài cuộc sống của Vương Tiểu Minh.

Tào Diên Hoa nhanh chóng đưa trợ lý của mình đến phòng bệnh Ngang qua cửa sổ kính của phòng bệnh, hắn nhìn thấy Vương Tiểu Minh đang nằm trên giường bệnh.

Lúc này, hắn đang mặc áo bệnh viện, cơ thể gầy gò, da tái nhợt gần như không còn chút máu, hai má hóp sâu, trên mặt có một vết ửng đỏ và tóc trên đầu cũng bị cạo trọc, mũi còn đang gắn máy thở.

Rõ ràng, mạng sống của hắn đã đến mức cạn kiệt rồi, nếu không được kéo dài bằng các biện pháp y tế khác nhau, hắn đã chết rồi.

Không, không phải phương tiện y tế đã kéo dài tuổi thọ của Vương Tiểu Minh, mà là ý chí kiên cường như một tảng đá của hắn.

Dường như hắn có việc gì đó chưa làm, nên không muốn trút hơi thở cuối cùng này.

"Khụ khụ."

Một tiếng ho yếu ớt vang lên.

Vương Tiểu Minh đang sốt nhẹ mở mắt ra, đôi mắt vẫn sáng và sâu như cũ.

"Thứ trưởng, tôi nhìn thấy ngài rồi, mời vào."

Vương Tiểu Minh tháo mặt nạ dưỡng khí xuống, tuy giọng nói yếu ớt nhưng vẫn rất có trật tự.

Tào Diện Hoa đeo khẩu trang và sát trùng cơ thể trước khi bước vào phòng bệnh.

Hắn nói: "Giáo sư Vương, hôm nay cậu cảm thấy thế nào? Có thấy khỏe hơn không?"

“Mấy ngày tới tạm thời vẫn chưa chết được.

Khụ khụ, nhưng tôi không cầm cự được lâu nữa, có lẽ trong vòng một tháng nữa tôi sẽ chết."

Vương Tiểu Minh chậm rãi nói.

Tào Diên Hoa thở dài nói: "Sao cậu lại cứng đầu như vậy, ung thư là bệnh nan y đối với người bình thường nhưng đối với giới linh dị lại giống như một cơn cảm lạnh nhỏ, không thành vấn đề gì cả.

Có rất nhiều phương tiện linh dị có thể chữa khỏi cho cậu, một số phương tiện linh dị thậm chí còn không có tác dụng phụ."

"Dù có tồi tệ đến đầu, cậu vẫn có thể trở thành ngự quỷ nhân.

Gần đây tổng bộ xảy ra rất nhiều chuyện, một số nơi không thể tách khỏi cậu được.

Mong cậu có thể lấy đại cục làm trọng và thay đổi quyết định."

Vương Tiểu Minh ra hiệu cho y tá bên cạnh giúp hắn chỉnh lại gối và ngồi hướng lên.

Sau khi y tá nâng giường lên, Vương Tiểu Minh nói: "Không có ai là không thể thiếu, tôi cũng không ngoại lệ.

Vì thân thể của tôi đã đạt đến cực hạn, vậy nên tôi tuân theo quy tắc này.

Để tôi chết như vậy đi.

Tôi không muốn trở thành ngự quỷ nhân, tôi không muốn được cứu bởi sức mạnh linh dị."

“Không phải tôi kháng cự sức mạnh linh dị, mà là tôi đã làm xong những việc phải làm, cuộc sống của tôi đối với tôi không còn ý nghĩa gì nữa."

“Nhưng sự kiện linh dị vẫn chưa được giải quyết."

Tào Diên Hoa nói.

Vương Tiểu Minh liếc nhìn hắn và nói: "Sự kiện linh dị không bao giờ có thể giải quyết triệt để được.

Thời Dân Quốc như vậy, bây giờ cũng vậy, sau này còn hơn thế nữa.

Chúng ta chỉ là hai kẻ vẽ giấy vô dụng, người quyết định tương lai không bao giờ là chúng ta."

"Được rồi, được rồi, đừng nói về chuyện đó, tôi đến đây để báo cho cậu một tin tốt."

Tào Diên Hoa nói.

Vương Tiểu Minh đáp: “Có vẻ như Dương Gian đã đồng ý tham gia cuộc họp đội trưởng này."

“Cậu đoán ra rồi?"

Tào Diên Hoa nói.

"Anh có thể nói gì khác với tôi ngoài điều này? Chẳng lẽ các đội trưởng khác đã thay đổi quyết định và sẵn sàng lắng nghe anh?"

Vương Tiểu Minh nói: "Đừng đánh giá quá cao bản thân.

Đội trưởng đã kiểm soát sức mạnh linh dị tới mức này rồi, bọn họ sớm đã mất kiểm soát rồi, nhưng tình hình hôm nay cũng có thể đoán trước được"

Tào Diên Hoa quay người và nói: "Chiều nay Dương Gian sẽ đến tổng bộ, lúc đó có lẽ sẽ gặp chúng ta, cậu có tự tin thuyết phục được cậu ta không?"

"Linh dị luôn đầy bất trắc, có thể mang đến cho anh tuyệt vọng cũng có thể mang đến cho anh bất ngờ."

Vương Tiểu Minh nói: “Dù sao thì anh cũng có những lựa chọn khác nữa phải không?"

“Nhưng không ai thích hợp hơn cậu ta cả, đây là cậu đã nói đấy."

Tào Diên Hoa nói.

Vương Tiểu Minh im lặng một lúc rồi mới nói: "Tôi chỉ muốn xem liệu linh dị có thể do thám số mệnh hay không, nếu tôi nhìn đủ xa thì cậu ấy quả thực rất quan trọng, nhưng đáng tiếc là tôi không nhìn được tương lai, anh có thể xem hộ tôi."

Tào Diên Hoa muốn nói thêm.

Vương Tiểu Minh ho hai lần ngắt lời hắn: "Được rồi, tôi đến giờ tiệm rồi.

Thứ trưởng Tào, anh có thể ra ngoài trước, lát nữa tôi phải ngủ một giấc, tinh thần tốt hơn chút để còn gặp Dương Gian nữa."

"Được rồi, giáo sư Vương, nghỉ ngơi trước đi, buổi chiều tôi sẽ đến thăm cậu."

Tào Diên Hoa thở dài, đứng dậy rời đi.

Vương Tiểu Minh không nói lời nào, chỉ ngồi đó nhìn hắn rời đi, trong khi y tá bên cạnh bận rộn thay băng, truyền dịch cho hắn, cẩn thận bảo vệ mạng sống mong manh này.

"Giấy da người đó nói rằng tôi sẽ chết vì ung thư, có vẻ như đó là sự thật."

“Nếu đó là sự thật, thì đây là kết quả tốt nhất cho tôi, vậy tại sao tôi phải lo lắng khổ sở chứ? Chỉ là biết trước nhiều như vậy, thật sự có chút nhàm chán... nhưng cảm giác này vẫn rất tốt."

Một lúc lâu sau, Vương Tiểu Minh khẽ mỉm cười, lại nằm xuống, dần dần chìm vào giấc ngủ sâu.

Thấy Vương Tiểu Minh đã ngủ say, y tá cũng không dám quấy rầy mà chỉ lặng lẽ tắt đèn rời đi.

Dương Gian ở thành phố Đại Xương tan làm sớm và về nhà, sau đó bước vào căn phòng an toàn, trong khi kiểm tra một số lệ quỷ bị giam cầm, hắn cũng đang chuẩn bị.

Hắn không nghĩ rằng việc đến tổng bộ lần này chỉ là một cuộc họp đơn giản.

Ngay cả Cao Minh, một trong ba người phụ trách thành phố tại tổng bộ cũng chết, chắc hẳn phải có một điều gì đó khủng khiếp đã xảy ra.

Ngay cả khi đó không phải là một sự kiện linh dị, nó chắc chắn phải liên quan đến cuộc chiến giữa những ngự quỷ nhân.

Vì vậy, cần chuẩn bị phương án dự phòng.

Bình Luận (0)
Comment