Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 2778 - Chương 2778: Phiền Phức

Chương 2778: Phiền Phức

Một giờ chiều, Dương Gian dự định khởi hành đến tổng bộ nhưng trước khi rời đi, hắn đã thăm dò thành phố Đại Xương một lần nữa để xem xem liệu có bất thường tiềm ẩn nào chưa được loại trừ không.

Sau khi xác nhận không có vấn đề gì, hắn mới lên xe chuyên dụng Hắn không có dùng quỷ vực để đi chuyển, cũng không dùng đến quỷ hồ mà dùng phương thức đi lại thông thường nhất.

Mặc dù điều này hơi lãng phí thời gian nhưng Dương Gian cảm thấy rời khỏi thành phố Đại Xương và đến trụ sở một cách quang minh chính đại thì tốt hơn là sử dụng sức mạnh linh dị và biến mất một cách âm thầm.

Nhưng hắn vừa di chuyển, tin tức cũng tự nhiên lan truyền, Dương Gian sẽ đến tổng bộ để tham dự cuộc họp của đội trưởng.

Có người rất quan tâm đến điều này, cũng có người tỏ ra rất ngạc nhiên, có vẻ như họ không ngờ Dương Gian lại sẵn sàng đi họp như vậy khi các đội trưởng khác đều từ chối.

Nhưng một số người không có thời gian để ý đến điều này.

Ví dụ, Vương Sát Linh đến từ thành phố Đại Đông.

Lúc này, bên trong cao ốc Ninh An, thành phố Đại Đông.

Bấy giờ Vương Sát Linh đang ngồi trước bàn cờ, sắc mặt hơi ảm đạm, đang cùng người đối diện đánh cờ.

Tuy hắn rất thích đánh cờ, đặc biệt là thích giao lưu cùng đủ loại người trong xã hội, nhưng chắc chắn không bao gồm người trước mặt này, tình trạng này đã kéo dài một khoảng thời gian rồi.

Nhưng hắn không thể từ chối, vì chính hắn là người đề nghị chơi cờ để quyết định thắng thua.

"Diệp Chân, tuy rằng kỹ năng đánh cờ của anh đã tiến bộ, nhưng cũng không thể đánh bại tôi trong khoảng thời gian ngắn được.

Tổi kiến nghị anh hãy tìm một vài giáo viên dạy trong một hai tháng rồi quay lại cũng không muộn.

Hiện tại anh ở chỗ tôi cả ngày, tôi cũng không có nhiều thời gian như vậy để tiếp anh."

Vương Sát Linh nói.

Không sai.

Đối thủ đang đánh cờ với hắn không phải ai khác mà là đại ca của diễn đàn linh dị, Diệp Chân.

Lần trước Diệp Chân bị Dương Gian đánh lừa trong bưu cục quỷ để thách đấu với Vương Sát Linh ở thành phố Đại Đông, hắn còn đến thật.

Nhưng Vương Sát Linh không ngu ngốc, hắn sẽ không bao giờ chiến đấu với Diệp Chân mà không có lý do.

Nếu thắng thì còn dễ nói, nếu thua thì có thể bị Diệp Chân này giết chết.

Loại chiến đấu này là vô nghĩa, cho nên hắn đề xuất chơi cờ để phân định thắng thua.

Lúc đó Diệp Chân đã rất sảng khoái đồng ý nhưng hắn không ngờ rằng ngay khi thắng hắn một ván, tên này lại chĩa kiếm về phía eo hắn.

Nói gì mà đấu văn không thắng được thi đấu võ chắc chắn sẽ không thua.

Khi ấy sắc mặt Vương Sát Linh xám xịt, vì làm dịu Diệp Chân nên phải nói: “Tôi từ chối đấu với anh trừ khi anh có thể đánh cờ thắng tôi."

Có hiệu quả.

Và rõ ràng Diệp Chân lập tức gạt bỏ ý định động thủ, lập tức quay lại nghiên cứu cách đánh cờ.

Tưởng rằng Diệp Chân sẽ yên lặng một khoảng thời gian nhưng không ngờ, đêm đó hắn lại xông thẳng vào chỗ ở của hắn và đưa ra lời thách đấu.

Nói rằng hắn đã học xong cách chơi cờ, đã thay da đổi thịt, chắc chắn sẽ giành chiến thắng... Hắn nói rất nhiều điều kỳ lạ, nhưng lại thất bại thảm hại trong ván tiếp theo mà chưa đầy một phút.

"Diệp Chân tôi sẽ còn quay lại"

Diệp Chân, người đã thua vào lúc ấy, rời đi sau khi để lại một câu nói như vậy.

Thế là khoảng thời gian đau đầu của Vương Sát Linh đến rồi.

Mỗi ngày, vào khoảng thời gian khác nhau, Diệp Chân này đều tới chỗ hắn ta để đánh cờ, có khi ba ván một ngày, có khi năm ván một ngày.

Nhưng chắc chắn Diệp Chân luôn thua và Vương Sát Linh luôn thắng trong mọi ván cờ.

Vì Vương Sát Linh hiểu rõ Diệp Chân này là một kẻ chơi cờ dở.

Tuy nhiên, Vương Sát Linh cũng không phải không từng từ chối lời thách đấu của Diệp Chân.

Nhưng ngay khi hắn từ chối, bàn tay Diệp Chân đã chạm vào thanh kiếm trên thắt lưng của hắn, nói rằng nếu không đấu văn thì hãy đấu võ.

Không còn cách nào khác.

Hắn chỉ có thể tiếp tục chơi cờ với cái tên dốt cờ này.

May thay trình độ cờ của Diệp Chân thực sự rất thấp, hơn nữa Vương Sát Linh thắng rất dễ dàng, cho nên xung đột giữa hai người tạm bị trì hoãn, cho đến bây giờ vẫn chưa thực sự bắt đầu.

"Vương Sát Linh, không, tôi gọi anh là Tiểu Vương đi."

Diệp Chân nói: “Tiểu Vương, tôi không ngờ anh còn chưa biết rõ một chuyện, nếu như Diệp Chân tôi thật sự đi mời một vài người thầy hướng dẫn, trong vòng ba ngày anh sẽ bị đánh bại nhưng chiến thắng như vậy cũng chẳng vẻ vang gì.

Tôi khinh thường điều này vì vậy tôi muốn trưởng thành trong thất bại, vươn lên trong nghịch cảnh, dùng chính đầu óc của mình để quang minh chính đại thắng anh."

“Chỉ như vậy thì anh mới tâm phục khẩu phục, đừng quên rằng sau trận đấu văn sẽ là đấu võ.

Chúng ta sẽ có một trận đấu thứ hai khi thời gian đến"

“Mấy ngày nay chơi cờ với anh, tuy rằng anh không nhường tôi nhưng anh cũng cảm nhận được mà.

Kỹ năng chơi cờ của tôi đang được cải thiện nhanh chóng, anh cũng dần bị áp lực, việc thắng tôi ngày càng không dễ dàng"

“Cho nên, không còn xa, ngày anh thua không còn xa.

Đến lúc đó hãy để Diệp Chân tôi xem xem bốn con lệ quỷ mà anh đang điều khiển mạnh đến mức nào."

Vương Sát Linh nhìn bàn cờ trước mặt, khóe miệng khẽ co giật.

Cái phương pháp đánh cờ đầy khuyết điểm, không có kết cấu gì này khiến hắn không nhìn ra Diệp Chân tiến bộ ở điểm nào.

Sự khác biệt duy nhất là cách thua trong mỗi ván đều khác nhau.

Bình Luận (0)
Comment