Lý Quân nói: "Dương Gian, chúng tôi không nói đùa, chúng tôi rất nghiêm túc."
"Tôi cũng rất nghiêm túc."
Dương Gian: "Những người khác không muốn tham gia cuộc họp, tôi phải triệu tập, tôi triệu tập như thế nào? Nếu chỉ cần nói vài câu là được thì các ông sớm đã làm rồi, rõ ràng chuyện này không thể giải quyết bằng miệng được, cho nên muốn động thủ để uy hiếp họ."
“Uy hiếp một người đội trưởng thì cũng còn được, ông muốn tôi uy hiếp cả một nhóm đội trưởng, không phải đang chê tôi chết chưa đủ nhanh sao?"
Lý Quân: “Dương Gian, cách nghĩ này của cậu là sai.
Chúng tôi không nghĩ vậy, chúng tôi chỉ nghĩ rằng cậu có kết giao với hầu hết các đội trưởng.
Nếu cậu ra mặt để thuyết phục, tôi tin rằng họ sẽ nể mặt cậu, không phải nói cậu động thủ uy hiếp họ."
"Chúng ta là đồng nghiệp, không phải là kẻ thù, nếu thực sự phải uy hiếp, chúng tôi cũng sẽ không để cậu phải ra mặt, mà là tôi, Vệ Cảnh và Tào Dương sẽ cùng nhau ra tay"
Dương Gian: "Các anh không dám làm điều này, các anh đại diện tổng bộ, nếu hôm nay dám làm như vậy, ngày mai hầu hết các đội trưởng sẽ dám từ chức, sau đó các anh sẽ càng bị động hơn."
“Thực sự có lo ngại về mặt này."
Tào Duyên Hoa nói: “Đó là lý do tại sao tôi muốn đề nghị cậu đứng ra hòa giải.
Tất nhiên, chuyện này sẽ không để cậu giúp không công đâu."
Nói trắng ra, hắn muốn trả tiền cho Dương Gian.
"Chuyện này sẽ đắc tội rất nhiều người, tôi từ chối."
Dương Gian từ chối không chút do dự.
"Có thể thương lượng điều kiện"
Tào Duyên Hoa tiếp tục.
Hắn đây là đang muốn thêm điều kiện, nếu cuộc họp đội trưởng có thể thuận lợi tiến hành thì cũng đáng.
Dương Gian: “Đây không phải chuyện tiền bạc"
“Chỉ là ra mặt thôi, tôi không phải bảo cậu đe dọa họ.
Bất kể sự việc có thành công hay không, tôi sẽ cho cậu những gì tôi đã hứa."
Tào Duyên Hoa nói.
"Nghe có vẻ hơi thành khẩn, nhưng tổng bộ hiện tại có thể đưa ra mức giá nào? Vật phẩm linh dị? Vàng? Những thứ này không còn tác dụng gì quá lớn đối với tôi nữa rồi."
Dương Gian nói.
Hắn có rất nhiều vật phẩm linh dị trong tay, hắn bây giờ không thiếu nữa rồi.
Nhiều hơn nữa thì không còn là lợi thế nữa mà sẽ trở thành gánh nặng Xét cho cùng, các vật phẩm linh dị liên quan đến linh dị, chúng đều tồn tại những nguy hiểm nhất định.
Tào Duyên Hoa không nói nên lời.
Nghĩ kỹ lại thì lợi lộc mà hắn có thể bỏ được quả thực là có hạn, Dương Gian hiện tại đã không còn là hắn của quá khứ nữa, thực sự không có nhiều thứ mà hắn sẽ thích.
"Dương Gian, cậu nói đúng, tổng bộ không thể cho cậu quá nhiều lợi thế, nhưng có một số điều tôi muốn nói riêng với cậu, có lẽ có thể khiến cậu thay đổi ý kiến."
Vào lúc này, Vương Tiểu Minh lên tiếng.
Hắn muốn nói chuyện một mình với Dương Gian.
"Nói chuyện riêng?"
Dương Gian liếc nhìn những người khác: “Anh nghĩ rằng những người này sẽ tiết lộ bí mật à?"
“Ý tôi không phải vậy, tôi chỉ nghĩ tốt hơn là chỉ có cậu biết những chuyện này."
Vương Tiểu Minh: "Ví dụ như, tấm da người đó."
Vẻ mặt của Dương Gian cứng lại.
Hắn nghe ra được rằng tấm da người trong miệng Vương Tiểu Minh là đang ám chỉ giấy da người.
"Được rồi, tôi sẽ nói chuyện riêng với anh một lát."
Dương Gian đồng ý ngay lập tức.
"Lối này, mời."
Vương Tiểu Minh điều khiển xe lăn và đi ra ngoài phòng họp.
Dương Gian không nói gì, chỉ theo sát ở đằng sau, xem xem Vương Tiểu Minh này còn có thể làm gì nữa.
--- Vương Tiểu Minh ngồi trên xe lăn điện đưa Dương Gian đến phòng bệnh đợi trước.
"Các người đi trước đi, tôi muốn ở một mình một lát."
Hắn nói với các y tá và bác sĩ trong phòng bệnh.
Người trong phòng bệnh không ở lại, lập tức dừng việc đang làm rồi nhanh chóng rời đi, nhưng trước khi đi còn có lời dặn dò: “Giáo sư Vương, tình trạng của ông rất tệ, ông nên nghỉ ngơi nhiều hơn, tốt nhất không nên hoạt động quá một giờ"
“Tôi biết rồi."
Vương Tiểu Minh gật đầu.
Sau khi thấy y tá và bác sĩ rời đi, Dương Gian nói: “Ông muốn nói riêng gì với tôi? Về chuyện tấm giấy da người kia ư?"
Hắn cảm thấy Vương Tiểu Minh đã biết được thứ gì đó từ giấy da người, và muốn dùng nó như một con bài để làm một vụ giao dịch với mình.
Vương Tiểu Minh không vội nói, đầu tiên hắn từng chút từng chút xé miếng băng dính trên mu bàn tay xuống, sau đó rút ống truyền dịch trên người ra, tùy tiện ném qua một bên.
"Không vội, tôi muốn thuyết phục cậu, để cậu đồng ý với yêu cầu của Tào Duyên Hoa."
Hắn nhìn Dương Gian, ánh mắt rất bình tĩnh.
Dương Gian nói: “Sẽ không có ai đi làm chuyện kiểu này, sẽ đắc tội với người ta.
Chỉ mời một hai người thì tôi có thể đồng ý, còn nếu mời tất cả những người còn lại thì tôi không có khả năng"
“Cậu không cần phải khiêm tốn, thật ra cậu là người thích hợp nhất để mời những đội trưởng đến cuộc họp.
Cậu quen với rất nhiều người.
Lý Quân, Vệ Cảnh, Tào Dương, họ đều là người quen cũ.
Cậu cũng đã gặp Liễu Tam, Lý Nhạc Bình, Vương Sát Linh và Hà Ngân Nhi, thậm chí cả Thẩm Lâm mà cậu đã gặp trong sự kiện quỷ hồ."
“Tổng bộ không phải có mười hai đội trưởng à? Còn ba cái đội trưởng tôi chưa từng gặp"
Dương Gian nói.