Dương Gian khẽ liếc nhìn: “Các anh bố trí chặt chẽ như vậy, xem ra sau lưng đã bày mưu tính kế xong rồi, chỉ chờ tôi tới tổng bộ, bây giờ tôi có chút nghi ngờ, liệu tôi bước vào lần này, không phải sẽ không ra được chứ."
“Đội trưởng Dương cứ nói đùa, làm sao có thể, bây giờ cậu là đội trưởng, cậu lại là người đầu tiên đáp ứng cuộc họp đội trưởng vào lúc này, vì vậy chúng tôi đương nhiên phải coi trọng một chút."
Thẩm Lương nói.
Dương Gian đáp: “Không cần phải như vậy, tôi không đáng để các anh phải khách khí như thế, tôi đến đây chỉ là do nể mặt Lưu Tiểu Vũ, đến góp vui mà thôi, nhân tiện xem Vương Tiểu Minh đã chết chưa, những chuyện khác không liên quan gì đến tôi."
Hắn xuống xe, xua xua tay, nói Thẩm Lương thu lại phép lịch sự đó đi.
Thẩm Lương mỉm cười: “Tôi hiểu, tôi hiểu, đội trưởng Dương đi bên này, mời."
Dương Gian không nói nhiều, lập tức đi về phía phòng họp.
Tất cả đều ở đây, vì vậy không cần phải giả vờ đạo đức giả.
Thẩm Lương và Tần Mị Nhu theo sát phía sau.
Phòng họp rộng rãi nhưng trống trải.
Lần đầu tiên khi Dương Gian tham dự cuộc họp ở đây rất đông người, nhưng bây giờ chỉ có vài người, họ đều là những gương mặt rất quen thuộc.
Tào Duyên Hoa, Lý Quân, A Hồng, Vương Tiểu Minh, hai người đang theo sau hắn là Thẩm Lương và Tần Mị Nhu.
Người đầu tiên mà Dương Gian chú ý khi đến không phải là Tào Duyên Hoa hay Lý Quân, mà là Vương Tiểu Minh, người đang ngồi trên xe lăn, mặc áo bệnh viện và đang truyền dịch, trông rất tiều tụy.
"Căn bệnh ung thư đã ở giai đoạn nặng, các phương pháp y học thông thường đã không thể cứu được."
Hắn nhìn một chút và hiểu được tình trạng thân thể hiện tại của Vương Tiểu Minh.
Dù biết Vương Tiểu Minh bị bệnh, nhưng hắn không ngờ lại ốm nặng như vậy, nhìn có lẽ hắn sẽ không thể sống qua nổi mười ngày.
"Dương Gian, cậu đến rồi."
Lý Quân nhìn hắn chào hỏi.
A Hồng ở bên cũng cười nhẹ, tuy rằng nụ cười này có chút cứng ngắc.
Dương Gian không thờ ơ như vậy, hắn gật đầu, coi như là đáp lại.
"Dương Gian, mọi người ở đây đều là người quen, nên đừng khách sáo, ngồi đi, cứ tùy ý”.
Tào Duyên Hoa vừa nói vừa ra hiệu.
Dương Gian không ngồi xuống, chỉ nhìn Vương Tiểu Minh và nói: “Anh không thể sống lâu, đến học trong tình trạng này, thực sự quá vất vả, nhưng ung thư không phải là vấn đề lớn.
Một số phương pháp linh dị có thể cứu anh, chỉ là nhìn anh như thế này cũng đủ biết rằng anh không muốn sử dụng các phương tiện linh dị để chữa bệnh cho mình, vì vậy anh đã quyết định chết rồi sao?"
“Tính thủ thời gian thì có lẽ là sau cuộc họp đội trưởng này."
Vương Tiểu Minh không quan tâm đến lời nhận xét của Dương Gian mà chỉ cười nhẹ: “Không, tôi sẽ chết trước khi cuộc họp đội trưởng bắt đầu, cậu không phải luôn hy vọng rằng tôi sẽ chết sớm chút sao? Bây giờ tôi thực sự sắp chết, cậu cảm thấy thế nào? Vui hay là mong chờ?"
“Tôi quả thực có chút mong chờ, rất mong chờ anh sẽ sắp xếp cái chết của chính mình như thế nào? Dương Gian nói.
Hắn không tin rằng Vương Tiểu Minh sẽ không làm gì cả mà cứ như vậy ốm rồi chết.
Anh chàng này chắc lại làm gì đó, hắn tuyệt đối sẽ không chết cho đến khi hoàn thành chuyện này.
Vương Tiểu Minh cười, nhưng không trả lời.
Lúc này Tào Duyên Hoa nói: “Dương Gian, thực ra hôm nay muốn cậu qua đây vội vàng như vậy chủ yếu là vì tôi muốn nói với cậu về một chuyện, cảm ơn cậu rất nhiều vì đã đến như đã hứa, đã cho chúng ta một cơ hội để có thể nói chuyện với nhau."
“Tìm tôi là muốn nói về chuyện gì? Tôi có rất nhiều việc phải làm thành phố Đại Xương.
Các ông chắc cũng đã nghe về chuyện khách sạn Caesar từ Đồng Thiến rồi.
Tôi cũng nhận được tin đảo quốc Trừ Linh Xã bị lệ quỷ xâm chiếm.
Những sự kiện linh dị mà tôi phải đối mặt, chuyện này rắc rối hơn chuyện kia, thành thật mà nói, tôi thực sự không muốn lãng phí thời gian vào cuộc họp nhàm chán này."
Dương Gian nói.
Tào Duyên Hoa đáp: “Tôi biết rằng gần đây cậu đã bỏ ra rất nhiều sức lực để đối phó với các sự kiện linh dị, sự kiện quỷ hồ trước đó có thể kết thúc cũng là nhờ vào sự giúp đỡ của cậu.
Chỉ là tôi hy vọng cậu có thể hiểu rằng nếu không phải là một chuyện rất quan trọng, tôi đã không đặc biệt mời cậu đến đây trong một chuyến"
“Được rồi, nếu tôi đã đến rồi, vậy thì ông hãy nói ngắn gọn chuyện đó đi, nói rõ mục đích gọi tôi đến lần này, đừng nói những lời không liên quan nữa.
Tôi không muốn lãng phí sức lực thảo luận về một điều vô nghĩa."
Dương Gian nói với một khuôn mặt vô cảm.
Hắn không phải là loại người thường tổ chức cuộc họp, có thể nói trong vài giờ.
Hắn còn nghĩ rằng nếu Tào Duyên Hoa nói xong, nếu không có việc gì phải làm thì chút nữa hắn có thể đến thăm Miêu Tiểu Thiện, rồi trở về thành phố Đại Xương vào buổi tối.
"Dương Gian, chuyện này phải nói từ cái chết của Cao Minh.
Ban đầu, chuyện này đáng lẽ sẽ được thảo luận tại cuộc họp đội trưởng, nhưng do hầu hết các đội trưởng đều từ chối tham gia cuộc họp, vì vậy nhiều công việc không thể thực hiện được."
Tào Duyên Hoa: “Vì vậy, chúng tôi vô cùng hy vọng rằng ai đó có thể ra mặt triệu tập các đội trưởng đã từ chối tham gia cuộc họp."
“Vậy nên tôi đã nhìn trúng cậu, hy vọng cậu có thể ra mặt triệu tập bọn họ"
“Để tôi ra mặt triệu tập đội trưởng? Tôi nghĩ là các ông thực sự muốn tôi chết."
Dương Gian lạnh lùng nói.