Nói xong, cô nhìn về phía tổng bộ.
Người duy nhất trong tổng bộ có thể bị hung thủ để ý cũng chỉ có ông lão kia thôi.
"Không sai, là Tần lão, người kia kiêng dè Tần lão."
Khuôn mặt Dương Gian bình tĩnh nói: "Có thể hắn biết đã rất lâu rồi Tần lão không ra mặt, cho nên mới đi tới nơi này, giết Cao Minh có lẽ không phải là sự trùng hợp đơn giản như vậy, nhất định là có ý dò xét."
Nói đến đây, Lý Quân nhanh chóng cắt đứt lời hắn, nhỏ giọng nói:
"Đứng đây thảo luận về thứ này, lỡ để lộ bí mật thì sao? Đừng nhắc tới chuyện này nữa”.
"Nếu chúng ta đứng đây cũng bị đối phương nghe thấy, vậy anh nghĩ tổng bộ có còn bí mật không?"
Dương Gian hỏi ngược lại.
Lý Quân nghẹn lời.
Dương Gian nói tiếp: "Đối phương dám làm như vậy chắc chắn cũng đã biết rõ Tần lão xảy ra vấn đề.
Thế nhưng đối phương vẫn có vẻ kiêng dè, điều này chứng tỏ người này đã tìm hiểu được kha khá về tình trạng hiện tại của Tần lão rồi, chỉ là không dám làm quá mức, tránh cho bị Tần lão kéo lên đường cùng"
"Đội trưởng đội chấp pháp Vương Tiểu Minh là một kế hoạch tốt.
Tổng bộ đang thiếu một người có năng lực canh giữ, các loại ngưu quỷ và thần đều có thể xông ra ngoài."
"Chỉ là bây giờ người có thể thay thế được cho Tần lão thì ở tổng bộ cũng có một người làm được."
A Hồng hỏi: "Đến cậu cũng không làm được sao?"
"Tôi?"
Ánh mắt Dương Gian hơi chuyển động: "Vậy phải xem lúc đối mặt trực tiếp với tên hung thủ này, tôi có thể thuận lợi làm thịt hắn hay không.
Nếu không làm được thì tôi không có tư cách kia"
Hắn không biết, nếu vận dụng tất cả sức mạnh linh dị thì mình có thể thắng hay không.
Chuyện này không có cách nào để bảo đảm, đến lúc đánh nhau mới biết được.
"Lý Quân, chuyện ngày hôm nay tôi đã giúp quá nhiều rồi, cho nên dừng ở đây thôi.
Chuyện của Cao Minh, tôi đề nghị tạm thời không nhắc đến nữa.
Hung thủ không đơn giản, anh tiếp tục mạo hiểm điều tra, sợ là sẽ càng nhiều người chết."
Dương Gian nói.
"Tôi chết cũng được, không sao cả, chỉ cần có thể bắt được hung thủ, đưa hắn ra trước công lý là đủ rồi."
Lý Quân nói thật.
Dương Gian nói: "Có lẽ anh không sợ chết, nhưng anh nghĩ khi đối phương ra tay rồi sẽ buông tha cho A Hồng đi theo anh sao? Hơn nữa anh cũng biết đối phương tới là vì quỷ họa, nếu anh chết rồi, vậy quỷ họa sẽ hoàn toàn mất khống chế, anh có thể thừa nhận hậu quả đó không?"
Lý Quân lập tức im lặng, hắn hiểu rõ quỷ họa nguy hiểm lớn thế nào, thứ này tuyệt đối không thể mất khống chế.
"Thời đại khác nhau, phong cách sử dụng ban đầu đã bị đào thải.
Nếu thực lực thực sự của đối phương cũng đủ mạnh, đừng nói là giết Cao Minh, coi như là đập tan luôn cả tổng bộ, tôi cũng chỉ có thể giương mắt mà nhìn."
Nói đến đây, Dương Gian không nói tiếp thêm nữa.
"Tôi còn có việc khác, không ở lại đây nữa."
Từ đầu đến cuối Lý Quân vẫn không nói gì, hắn im lặng hồi lâu.
Cho đến khi Dương Gian đi rồi, A Hồng mới nói: "Dương Gian nói không sai, hung thủ không phải người bình thường.
Coi như tìm được hắn rồi, chúng ta cũng không đủ năng lực để bắt đối phương.
Vừa nãy lúc Dương Gian giao chiến với hung thủ, chúng ta cũng thấy, cho nên chuyện này vẫn nên về tổng bộ bàn bạc thêm lần nữa."
"Cô nói đúng, chuyện này đúng là không đơn giản, cần phải có kế hoạch rõ ràng."
Lý Quân bình tĩnh lại, áp chế nội tâm đang kêu gào dữ dội.
"Tuy lần này chưa xác định được thân phận của hung thủ, nhưng ít nhất cũng tìm được hắn rồi.
Chúng ta xử lý thi thể của Cao Minh xong rồi về tổng bộ thôi."
A Hồng nói.
Lý Quân gật đầu.
Lúc hai người đang xử lý thi thể của Cao Minh, Dương Gian đã rời khỏi thành phố này.
Thế nhưng cũng không đi xa qua, mà tới một huyện thành nhỏ ở vùng lân cận.
Huyện thành nhỏ này không phồn hoa, rất phổ thông, trên toàn quốc có không biết bao nhiêu thị trấn như thế này.
Dương Gian chẳng bao giờ tới đây, nhưng lại xuất hiện trước cửa một nhà dân trong huyện thành, giống như có mục đích.
Đi vào hành lang, dọc theo bậc thang, Dương Gian đi thẳng lên tầng ba của khu dân cư này.
Vừa lên tới nơi, cửa nhà cũng mở ra.
Đứng ngay cửa là một cô gái, vẻ bề ngoài ngọt ngào, dịu dàng lịch sự, là một cô giáo mầm non.
Cô tên Lưu Tư Duyệt.
Một người chết đã lâu ở thành phố Đại Xuyên thế nhưng lại mượn sức mạnh linh dị của Dương Gian để sống lại.
Nhiệm vụ bây giờ của cô là chăm sóc cho con gái của Triệu Khai Minh, Triệu Tiểu Nhã.
Lưu Tư Duyệt nhìn thấy Dương Gian xuất hiện trước cửa cũng không cảm thấy quá kinh ngạc.
Linh dị là có cảm ứng.
Nhất là giữa cô và Dương Giang "Cậu Dương, cậu tới rồi."
Lưu Tư Duyệt cung kính lễ độ chào, giọng nói rất dịu dàng.
Dương Gian không nói gì, chỉ đi vào phòng.
Căn phòng không tính là lớn được dọn dẹp ngăn nắp sạch sẽ, hắn tùy tiện liếc mắt nhìn một cái, sau đó ngồi trên ghế salon hỏi: "Tình huống của cô bé thế nào?"
Cô bé là chỉ Triệu Tiểu Nhã.
"Dưới sự giáo dục của tôi, Tiểu Nhã đã bình thường hơn nhiều so với lúc trước, nhưng trong tính cách vẫn có vài chỗ thiếu sót, cần thêm ít thời gian mới có thể từ từ thay đổi."
Lưu Tư Duyệt nói, đồng thời nói qua một lần về tình hình hiện tại của Triệu Tiểu Nhã.