Trương Lôi không tự hỏi quá lâu.
Là ngự quỷ nhân cùng nhóm với Dương Gian, hơn nữa còn có thể sống đến bây giờ, thứ gì nên có vẫn phải có.
Một là cần phải mau chóng đưa ra quyết định, do dự là tối kỵ.
"Ý tốt này của cậu, tôi không muốn từ chối.
Hơn nữa vừa rồi tôi đã tự hỏi một chút, nếu bếp lửa kia thật sự có thể không tắt mà nói, tôi hẳn là có thể ngăn chặn quỷ trong cơ thể, cho nên tôi quyết định thử một lần"
Trương Lôi hít sâu một hơi đồng ý rồi xuống dưới.
Trợ lý bên cạnh nghe được lời này, lập tức khuyên: “Trương Lôi, khống chế con quỷ thứ hai quá hung hiểm, anh nên suy nghĩ kỹ thật kỹ đi.
Quyết định như vậy là một hành vi lỗ mãng, một khi thất bại, anh sẽ phải chết."
“Không cần khuyên tôi, tôi hiểu hoàn cảnh của mình."
Trương Lôi phất phất tay, tính toán lời trợ lý nói.
"Dương Gian, khi nào bắt đầu?"
Lúc này Dương Gian chậm rãi bỏ bao tay sắc vàng kia đi, lộ ra bàn tay quỷ cháy đen: “Là bây giờ."
Dưới làn da của bàn tay quỷ cháy đen loáng thoáng có ngọn lửa bùng lên.
Chỉ vừa xuất hiện, Trương Lôi và hai người trợ lý ở một bên đã cảm giác được một loại cảm giác đau đớn bỏng rát.
Điều kỳ quái chính là loại đau đớn này chỉ tồn tại ở chỗ gần bộ phận bị linh dị ăn mòn, chỗ thuộc về người sống lại không cảm giác được chút nhiệt độ cực nóng này.
Trương Lôi cũng không nói nhiều, chỉ cởi áo sơ mi ra, làm lộ ra ngực đáng sợ.
Ở trên ngực hắn vậy mà lại có một khối thi thể lạnh lẽo, đáng sợ.
Đầu của thi thể kia chui ra ngoài thân thể Trương Lôi, nhắm mắt lại, như là lâm vào bên trong giấc ngủ say.
"Dương Gian, nếu tôi thất bại, không cần do dự.
Cứ dùng đinh quan tài đóng đinh tôi."
Trương Lôi nói.
"Đó là tất nhiên, nhưng mà anh cũng không cần lo lắng.
So với bếp lửa chân chính thì đây chỉ là một chút ngọn lửa tàn còn lại trong đó, Nếu thật sự thất bại thì cũng chưa chắc sẽ thiêu chết anh."
Dương Gian nói.
Mục đích hắn nói như vậy là để thêm sự tin tưởng cho Trương Lôi.
“Tôi hiểu rồi, đến đây đi."
Trương Lôi mở ngực ra nói.
Dương Gian không nói hai lời, bàn tay quỷ cháy đen ấn một phát vào ngực Trương Lôi.
Xèo... xèo! m thanh giống như nướng thịt vang lên, bên trong không khí tràn ngập mùi cháy két.
Ngay sau đó, đầu của lệ quỷ trên ngực Trương Lôi đột nhiên mở mắt, đôi mắt trống rỗng quỷ dị, rồi lại lộ ra vẻ hung ác đáng sợ.
Quỷ mở miệng ra, hiện ra hàm răng màu đen bén nhọn táp tới hướng bàn tay quỷ của Dương Gian, muốn dùng một ngụm nuốt bàn tay này vào.
Dương Gian hơi dùng lực một chút, đẩy Trương Lôi ra.
Trương Lôi lại thật mạnh về phía sau, đập vào trên vách tường phía sau.
Cùng lúc đó, một ngọn lửa đã thắp lửa trên ngực Trương Lôi.
Ngọn lửa từ nhỏ biến thành lớn, dần dần bắt đầu bốc cháy lên.
“A!"
Tiếng rên thống khổ vang lên, Trương Lôi không thể chịu nổi loại thống khổ bị linh dị ăn mòn này, hắn ngã quỵ ở trên mặt đất trong nháy mắt.
Sắc mặt Dương Gian bình tĩnh, nhìn tất cả mọi chuyện xảy ra.
Hắn cần phòng bị những chuyện xảy ra ngoài ý muốn.
Nếu Trương Lôi có thể thành công, như vậy hắn đã có thể khống chế con hung quỷ trên người.
Cho dù không thể trở thành ngự quỷ nhân đứng đầu thì ít nhất cũng có thể trở thành một ngự quỷ nhân hạng nhất.
"Dương Gian tôi biết cậu rất lợi hại, nhưng hôm nay cách làm của cậu không phải đang giúp hắn mà là đang hại hắn."
Trợ lý ở một bên thấy tình cảnh như vậy, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Dương Giang Dương Gian liếc liếc mắt một cái: “Anh tên là gì?"
“Tôi tên Trương Triển.
Sao nào, cậu muốn trả thù tôi à?"
Cái người mới tên Trương Triển này không sợ hãi chút nào, chỉ nhìn chằm chằm Dương Gian.
"Hỏi chút thôi, không có ý gì khác."
Dương Gian:
“Làm một người mới quan tâm người khác là một chuyện tốt, nhưng cũng phải phân rõ tình thế hiện có mới được.
Trương Lôi sống không được lâu, chuyện này là một cơ hội đối với hắn.
Cơ hội nửa năm mới có một lần, hắn hiểu rõ rằng mình có muốn đánh cuộc một phen này hay không hơn anh"
“Anh hẳn là nên cầu nguyện hắn có thể chịu đựng, mà không phải đứng ở chỗ này chỉ trích tôi"
“Mặt khác, chỉ trích tôi là một chuyện rất nguy hiểm, bởi vì tính tình của tôi này không được tốt lắm.
Một khi nhịn không được mà động tay thì sẽ chết người, cho nên bây giờ, anh tốt nhất là câm miệng lại cho tôi."
Hắn không có kiên nhẫn để nói quá nhiều với tên người mới Trương Triển này, chỉ giải thích một chút rồi bảo hắn câm miệng lại.
Nếu Trương Triển có thể hiểu thì tự nhiên sẽ không nói thêm cái gì, nếu không thể hiểu được thì có giải thích nữa cũng là dự thừa.
“Dương Gian, cậu ỷ vào mình là đàn anh nên kiêu ngạo ở trước mặt người mới hay là vẫn luôn ngạo mạn như vậy?"
Trương Triển cắn răng nói.
"Tôi vẫn luôn ngạo mạn như vậy."
Mặt Dương Gian không có biểu tình gì, nói.