Sau khi Dương Gian mất đi gần hết tình cảm, tính cách cũng biến mất rất nhiều.
Nếu vào thời điểm này của năm ngoái, Trương Triển trước mặt đã bị hắn đá ra ngoài.
Chỉ bây giờ, hắn đã mất hứng thú với nhiều chuyện, bao gồm cả việc dạy dỗ một vài người không có mắt.
"Trương Triển, cậu nói ít vài cầu đi, đây là sự lựa chọn của Trương Lôi, cậu nên tôn trọng sự lựa chọn của hắn thay vì ở đây và trút sự bất mãn của mình với Dương Gian"
Một trợ lý khác vội kéo Trương Triển sang một bên.
Sắc mặt của Trương Triển thay đổi: "Tôi nghĩ kế hoạch của hắn rất liều lĩnh.
Chọn nói với Trương Lôi vào lúc này, chắc chắn là đang hại hắn."
"Cậu có ý kiến gì thì có thể giữ lại, nhưng chuyện này đã xảy ra rồi, chúng ta chỉ có thể đợi kết quả.
Dương Gian cũng không phải là người dễ chọc vào, cậu nên kiềm chế tính khí của cậu lại."
Một trợ lý khác vẫn đang thuyết phục.
Trương Triển không nói, chỉ nhìn chằm chằm vào Dương Giang Nhưng Dương Gian lại không để người này vào mắt, theo hắn thì đây chỉ là người mới ra ràng mà thôi.
Tuy rằng có chút gan dạ nhưng năng lực phán đoán của hắn vẫn chưa đủ, ước tính sẽ khó sống đến năm sau.
Và đối với một người không sống lâu, hắn không muốn lãng phí lời nói của mình.
Đồng thời, trên sàn của văn phòng, Trương Lôi bị ngọn lửa đốt cháy, đau đớn quằn quại, khóc lóc và dường như đang phải chịu sự tra tấn dã man nhất trên đời.
Và khi ngọn lửa lớn dần và lan rộng, hắn ngày càng phải chịu nhiều đau đớn hơn.
Những người bình thường có lẽ đã ngất xỉu.
Nhưng hắn thì không.
Hắn là ngự quỷ nhân.
Sức mạnh linh dị đã duy trì sự sống của hắn và giúp hắn tỉnh táo.
Hắn không thể ngất đi, hắn chỉ có thể chịu đựng nỗi đau này.
Dương Gian thấy điều đó trong mắt nhưng vẫn rất thờ ơ và thậm chí còn chuẩn bị đóng đinh hắn bất cứ lúc nào.
Vì hắn rất rõ ràng đây là chuyện mà tất cả những ngự quỷ nhân đều phải trải qua.
Sau khi bị lệ quỷ nhập, nhiều thứ không thể tự mình điều khiển được nữa.
Chỉ sống thôi đã miễn cưỡng rồi.
Còn những chuyện khác thì không thể yêu cầu quá nhiều.
“Liệu có thể thành công không?"
Dương Gian chỉ có một suy nghĩ trong đầu.
Trương Lôi vẫn đang than thở, mùi thịt cháy xém bốc lên nồng nặc khiến người hít phải muốn nôn ra.
Tiếng la hét thu hút sự chú ý của rất nhiều người, nhưng không có ai tới điều tra tình hình, vì thấy Dương Gian ở đây nên chỉ có thể báo cáo chuyện này lên cấp trên.
Những vấn đề liên quan đến linh dị nằm ngoài trách nhiệm của nhiều người, họ thậm chí còn không đủ tư cách để chờ xem.
Bất kỳ ai có thể làm việc ở đây đều có sự tự giác này.
Thời gian trôi qua, ngọn lửa trên người Trương Lôi ngày càng lớn, gần như biến hắn thành một người lửa, hơn nữa tiếng la hét, giấy giụa cũng dần nhỏ đi... Xem ra, sự cân bằng mới không thành, hắn sắp bị thiêu sống.
"Chết tiệt, hắn sắp chết rồi, Dương Gian, mau dập lửa đi, nếu còn tiếp tục, cậu sẽ hại chết hắn mất."
Lúc này, trợ lý Trương Triển không nhịn được nữa, hắn chịu đựng cơn đau nhói của ngọn lửa và lao đến, tóm lấy Dương Giang “Nếu hắn không thể chịu đựng được, thì chết như thế này cũng không phải là một điều tồi tệ.”.
Dương Gian vô cảm, thờ ơ nhìn hắn nói.
"Cậu nói cái gì? Sao lại có thể nói ra lời như vậy? Vốn dĩ hắn vẫn ổn, nhưng kế hoạch của cậu đã đẩy hắn đến bờ vực của cái chết.
Nếu bây giờ dừng lại, Trương Lôi sẽ không sao, vì vậy cậu phải nhanh chóng dập lửa ngay bây giờ đi."
Trương Triển lo lắng gầm lên.
Dương Gian bắt lấy tên trợ lý Trương Triển.
Bàn tay quỷ bùng cháy vô cùng mạnh mẽ, nhấc cả người hắn lên.
Điều đáng sợ nhất là lúc này, Trương Triển cảm giác được tất cả linh dị trong cơ thể đều rơi vào trạng thái chết lặng, hoàn toàn không có phản ứng gì.
"Anh nói nhảm nhiều thật đấy.
Con đường này là do Trương Lôi chọn, sống chết còn không nhìn rõ thì làm ngự quỷ nhân kiểu gì?"
Dương Gian vung tay, ném tên Trương Triển đó ra ngoài.
Choang Cửa sổ kính bị đập vỡ và cả người hắn rơi từ trên lầu xuống.
"Không ổn rồi, đây là tầng ba mươi đấy"
Một trợ lý khác đã rất ngạc nhiên khi thấy điều này.
Dương Gian không nói, nhưng cảm thấy tại mình sạch hơn rất nhiều.
Cùng lúc đó, Trương Lôi giãy dụa, âm thanh tang thương càng ngày càng nhỏ.
Đồng thời ngọn lửa trên người cũng bắt đầu co rút nhanh chóng, dường như mọi thứ đều bị thiêu rụi, không còn chút nhiên liệu chống đỡ để ngọn lửa tiếp tục bùng lên.
Tuy nhiên, thực tế không phải như vậy.
Dương Gian thấy cái đầu lệ quỷ mọc ra từ ngực của Trương Lôi đã há to miệng.
Cái miệng đó như được kết nối với vực thẳm của địa ngục, từng ngụm từng ngụm nuốt chửng ngọn lửa đang bùng cháy.
Tuy nhiên, lệ quỷ đó cũng bị bắt lửa và ngọn lửa bùng phát từ mắt, mũi, tai và thậm chí toàn bộ da đầu.
Quỷ của Trương Lôi vừa nuốt ngọn lửa vừa bị ngọn lửa đốt cháy.
Nhưng quỷ không hề phục hồi.
Vì ngọn lửa có thể đốt cháy linh dị và trấn áp linh dị, ngọn lửa càng bùng cháy mạnh mẽ thì sức mạnh linh dị bị dập tắt càng mạnh.
Lúc trước, khi ở khách sạn Caesar, Dương Gian chỉ cần đốt lửa thì lệ quỷ hung dữ tới mức nào cũng phải lùi lại.