Ngay sau khi Dương Gian rời đi, họ vội vã tiến về phía trước để kiểm tra tình hình.
Nhưng họ không dám đến quá gần.
Nỗi đau bỏng rát của ngọn lửa khiến họ chần chừ, vì sợ rằng mình sẽ bị ngọn lửa đốt cháy như vậy, nếu chẳng may bị nhiễm độc thì sẽ chết.
"Dương Gian đi rồi.
Những gì hắn nói vừa rồi cho thấy Trương Lôi đã ổn."
Một trợ lý khác nói.
Trương Triển nói: “Nhưng đến bây giờ hắn vẫn chưa thức dậy."
“Không vội, chúng ta đợi thêm đi."
Hai người đợi thêm một lúc nữa.
Cuối cùng, Trương Lôi, người gần như ngất đi, dần dần tỉnh lại.
Hắn đột nhiên mở mắt và ngồi dậy.
Lớp da chết cháy thành than trên mặt không ngừng bong ra, lộ ra làn da đỏ ửng.
"Trương Lôi, cậu tỉnh rồi."
Trương Triển có chút vui mừng, những niềm vui ngay sau đó đã biến thành sự kinh ngạc.
"Cậu, mặt của cậu bị sao vậy..."
ặt của Trương Lỗi không chỉ biến sắc, mà còn thay đổi hoàn toàn diện mạo, trở nên xấu xí và gớm ghiếc.
Đó là vì ngọn lửa đã đốt cháy xương của hắn, làm biến dạng xương trên khuôn mặt của hắn và ảnh hưởng hoàn toàn đến ngoại hình của hắn.
Trương Lôi khẽ quay đầu nhìn tấm kính bên cạnh, bấy giờ mới nhìn rõ mặt.
Đỏ ửng, vặn vẹo, gớm ghiếc, giống như một con quỷ ác trong địa ngục.
Có vẻ như không tìm được ai xấu hơn thế này nữa.
Trương Lôi không khỏi đưa tay sờ soạng, sau đó nói: “Tôi không sao, chỉ là xương của tôi bị biến dạng, cũng không phải vấn đề gì lớn, bây giờ tôi đã thành công tìm được sự cân bằng mới rồi sao? Dương Gian, hắn đầu, hắn đi đâu rồi."
Hắn liếc nhìn xung quanh nhưng không thấy bóng dáng của Dương Giang "Dương Gian đã rời đi trước rồi, hắn để lại lời nhắn rằng nếu cậu không thể ở đây được nữa thì có thể đến thành phố Đại Xương"
Trương Triển nói.
Đôi mắt Trương Lôi xúc động: "Tôi thực sự muốn trở thành đồng đội của hắn.
Thật tiếc là tôi không thể làm gì khác được.
Tôi rời đi, không có người phụ trách đủ năng lực để phụ trách thành phố này... Nếu trước đó Cao Minh không chết thì tôi đã từ chức và rời khỏi đây."
Hắn vừa nói vừa cố gắng đứng dậy.
Tất cả da chết cháy đen trên cơ thể đều bong ra.
Cơ thể màu đỏ, kỳ lạ, mọi người cảm thấy sợ hãi.
Dường như Trương Lôi, người leo lên từ địa ngục, đã thực sự biến thành ác quỷ, hoàn toàn khác với trước đây.
Nhưng hắn có thể cảm thấy trạng thái của mình tốt một cách đáng ngạc nhiên.
Sự phục hồi của lệ quỷ và sự xói mòn linh dị đã biến mất vào lúc này.
Sức mạnh linh dị vẫn còn đó.
Chỉ là trong phạm vi có thể kiểm soát.
Hai trợ lý cảm thấy kinh hãi khi thấy Trương Lôi như thế này.
--- Thời gian còn sớm, vẫn còn hai tiếng nữa mới phải có câu trả lời chắc chắn cho Vương Tiểu Minh.
Hai tiếng cuối cùng này, Dương Gian cũng không đi đâu, chỉ tìm đến một tòa nhà cao tầng, đứng trên nóc nhà, đón từng đợt gió thấu xương, yên lặng suy nghĩ.
Hắn muốn cân nhắc lợi và hại lần cuối cùng, xem có nên đồng ý trở thành đội trưởng chấp pháp của Vương Tiểu Minh hay không.
"Thật ra tổng bộ cũng không phải cần một đội trưởng chấp pháp, thứ họ cần chỉ là một người có thể ra mặt và thống nhất những đội trưởng còn lại, để ngăn chặn tình huống không thể điều động xảy ra.
Với tình hình hiện tại, những thứ mà tổng bộ có thể lấy ra cũng có hạn, quá nhỏ cũng không được, quá lớn cũng không xong.
Đội trưởng chấp pháp cũng vậy, địa vị quá thấp cũng không được, quá cao cũng thế."
"Hắn đánh giá cao mình vì mình không có tham vọng và có thực lực mạnh, còn có thể thử nghiệm trước.
Nếu không sẽ có một người thích hợp hơn mình trong ba người Vệ Cảnh, Lý Quân và Tào Dương"
Dương Gian đang cẩn thận phân tích, cố gắng phỏng đoán suy nghĩ của Vương Tiểu Minh.
"Theo phong cách hành động và trạng thái hiện tại của mình, sau khi tổng bộ trở thành đội trưởng chấp pháp sẽ có tự tin để duy trì tình hình hiện tại.
Đồng thời có thể tập trung các đội trưởng có năng lực khác mà chỉ phải bỏ ra một cái tên và trả giá một số thứ trong khả năng"
"Bởi vậy dù mình thực sự đồng ý trở thành đội trưởng chấp pháp thì quyết định tiếp theo vẫn là của tổng bộ.
Có lẽ khi phát sinh tình huống thì sẽ có một khoảng thời gian tổng bộ nhượng bộ với mình nhưng sau đó, người mới thay thế mình xuất hiện, tình hình sẽ thay đổi."
Tất cả các suy nghĩ hiện ra trong đầu Dương Gian, sinh ra đủ loại suy đoán.
Cuối cùng hắn đã đưa ra kết luận.
Có thể làm đội trưởng chấp pháp nhưng các lợi ích và nghĩa vụ phải giảm đến mức độ có thể đáp ứng nhu cầu của một người là được.
Đồng thời, các quyền lợi cũng nên được giảm đến trong phạm vi mà Dương Gian có thể nhẹ nhàng đón nhận.
Không thể vì một miếng bánh nướng mà tự trói mình vào.
Quyền lợi cũng không phải là thứ tốt đẹp gì, nó sẽ khiến người ta kiệt sức và chết đi.
Dương Gian là ngự quỷ nhân, bản chất của hắn là sinh tồn mà không phải là ham muốn quyền lợi hão huyền kia.
Nghĩ đến đây, mọi vướng mắc trong lòng bỗng chốc tan biến không còn gì.
Hắn gạt suy nghĩ của người bình thường sang một bên, coi thường những thứ như tiền bạc và quyền lực, chỉ nghĩ về thứ thiết yếu nhất, đó là sự sống còn.
Chỉ bằng cách nghĩ đến sự sống còn trước tiên, Dương Gian mới có thể sống lâu hơn.
Vì vậy, Dương Gian đã có câu trả lời trong lòng mình.