Dương Gian khẽ chuyển động.
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, sau lưng truyền đến tiếng bước chân nặng nề, hắn di chuyển nhanh bao nhiêu thì tiếng bước chân sau lưng cũng nhanh bấy nhiêu.
Rầm! Rầm! Rầm! Sàn nhà bị giẫm hơi lung lay, đồng thời Dương Gian cũng cảm giác được sau lưng truyền đến một luồng khí lạnh, mùi hôi thối ập tới, thậm chí còn có cảm giác chỉ một giây tiếp theo là chạm đến mình.
Nhưng mặc dù tốc độ đuổi theo của quỷ nhanh, hành động của Dương Gian lại càng nhanh hơn.
Âm!
Dương Gian đập vỡ cửa sổ làm bằng gỗ ở trên tầng hai, mang theo Liễu Tam nhảy thẳng ra ngoài, sau đó nặng nề ngã trên mặt đất.
Tiếng bước chân đuổi theo sau lưng đột ngột dừng lại.
"Quả nhiên, giống như suy đoán của tôi, quỷ không thể xuống dưới lầu, nó cũng sẽ không thể nhảy từ trên lầu xuống.
Người trước đây đặt quan tài ở nơi này đã nghiên cứu kỹ, người đó biết quỷ trong quan tài không thể xuống lầu, cho nên mới cố ý xây một tòa nhà gỗ hai tầng như thế này để đặt quan tài.
Người đó đã lợi dụng đặc tính của lệ quỷ, vĩnh viễn giam giữ quỷ ở tầng hai."
Dương Gian nhẹ nhàng thở phào một hơi, hắn quay đầu lại, híp mắt nhìn về phía cửa sổ vỡ vụn kia.
Có một bóng người đáng sợ đang quanh quẩn ở khung cửa sổ trống rỗng và tối tăm, thân ảnh đung đưa kia không ngừng đi đi lại lại, truyền đến tiếng bước chân vang rầm rầm, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không tìm thấy đường xuống lầu.
Chiếc thang nối giữa hai tầng đã bị Dương Gian đẩy ngã.
Cũng may mà hắn đã cẩn thận làm ra hành động này, nếu không thì chắc chắn con quỷ sẽ đi xuống bằng cái thang đó rồi bước chân ra ngoài tòa âm trạch này.
Đến lúc đấy mọi thứ sẽ không còn đơn giản như này nữa.
"Hóa ra quỷ không thể xuống lầu, bảo sao lúc tôi bước vào tòa cổ trạch này lại thấy chiếc thang kia bị cố tình đẩy ngã sang một bên."
Liễu Tam cũng để ý đến chi tiết này, hai mắt tê dại chết lặng của hắn bỗng nhúc nhích, hiển lộ mấy phần kinh ngạc.
"Có vẻ như anh đã trêu chọc phải một đồ vật ghê gớm rồi, nhiều người giấy như vậy mà anh cũng bị mắc bẫy hở?".
Dương Gian cũng theo Liễu Tam, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng về phía trước.
Hắn muốn nhanh chóng rời xa tòa cổ trạch này, lại lần nữa bước lên con đường bùn đất.
"Chỉ là không cẩn thận mà thôi, cỗ quan tài kia không giữ được tôi lâu đầu, cho tôi thêm một chút thời gian thì tôi vẫn có thể thoát ra khỏi quan tài"
Liễu Tam nói.
"Nói như vậy nghĩa là tôi vừa phá hủy chuyện tốt của anh rồi chứ gì?"
Dương Gian nói.
Liễu Tam cười khổ, nói: "Nói gì vậy chứ, tôi chỉ nói một chút vậy thôi, tôi vẫn rất biết ơn cậu vì đã giúp tôi thoát khỏi đó.
Nhưng tôi không ngờ cậu lại vì chuyện của tổng bộ mà nguyện ý đến nơi đây một chuyến."
"Thu tiền làm việc"
Dương Gian nói.
"Bảo sao."
Không lâu sau, Dương Gian lại lần nữa đi dọc theo con đường bùn đất nhỏ kia, trở về, cảnh vật xung quanh cũng dần dần xảy ra biến hóa.
Bọn họ rời khỏi mảnh đất linh dị này, lại lần nữa xuất hiện ở trong núi rừng.
Nhưng giờ phút này đã là buổi tối.
Núi rừng tối om, khắp núi đồi đều là người giấy quỷ dị, vào giờ phút này những người giấy đã khôi phục năng lực hành động, bọn chúng đi tới gần từ khắp bốn phương tám hướng, vây xung quanh Dương Giang "Xem ra anh đã không sao nữa rồi, đã như vậy thì trong vòng ba ngày mau chóng tới tổng bộ tham dự hội nghị đi, anh cũng không hy vọng tôi lại phải chạy thêm chuyến thứ hai đầu nhỉ."
Dương Gian thả Liễu Tam xuống.
Liễu Tam nói: "Đương nhiên là không, tôi trở về chuẩn bị một chút, sáng sớm ngày mai là có thể xuất phát, tuyệt đối sẽ không đến trễ."
"Tốt, cứ quyết định như vậy đi.
Tôi còn phải đi tìm đội trưởng của hắn, người không nguyện ý tham gia hội nghị giống như anh cũng không chỉ có một."
Dương Gian nói.
"Không lãng phí thời gian nữa, tôi đi đây."
Hắn lên tiếng chào, sau đó lập tức xoay người rời đi.
Liễu Tam khẽ ngẩng đầu nhìn bầu trời, trên bầu trời đêm đen như mực lóe lên một tia sáng màu đỏ tươi rồi lập tức biến mất.
Sau khi đưa tiễn Dương Gian, Liễu Tam quay đầu nhìn về phía con đường bùn đất nhỏ ở sau lưng.
"Người trông coi thi hài sao? Chết cũng không yên ổn, còn muốn kéo mình vào quan tài làm đệm lưng, trước tiên cứ bao vây nơi này lại, chờ đến khi mình trở về từ tổng bộ lại đến thu thập con quỷ kia."
Hắn hít sâu một hơi, tất cả người giấy tập trung ở một chỗ, xếp hàng theo thứ tự, lần lượt đi dọc theo con đường bùn đất nhỏ bước về hướng tòa cổ trạch kia.
Lần sau, nhất định phải lấp đầy tòa cổ trạch kia.
Nếu như mình sớm làm như vậy thì sẽ không xuất hiện tình huống lúng túng như thế này rồi.
Sau khi xử lý xong chuyện của Liễu Tam, Dương Gian không chút chần chờ, lập tức đi về phía trạm tiếp theo.
Đó là thành phố Đại Xuyên.
Hắn muốn đến thành phố Đại Xuyên tìm Lý Nhạc Bình.
Nguyên nhân đội trưởng thứ hai tìm Lý Nhạc Bình không có gì to tát, thành phố Đại Xuyên mà cái tên này đang ở cách nơi này gần.
"Đi tìm một người mà không bao giờ để người khác nhớ khuôn mặt của bản thân có chút phiền phức, nhưng nhất định là anh ta sẽ biết mình xuất hiện ở thành phố Đại Xuyên, cho nên phải khiến cho anh ta chủ động tới tìm mình"