"Ông cảm thấy thế nào?"
Dương Gian liếc qua, nói.
"Dương Gian, nơi này không phải thành phố Đại Xương của cậu, cậu muốn động thủ ở đây thì phải hỏi qua tôi."
Lúc này, tiếng quát khẽ của một người phụ nữ vang lên.
Giây tiếp theo, không biết từ lúc nào, một người phụ nữ có dáng người hơi nhỏ nhắn, đôi mắt bên đen bên trắng, cả người mang khí tức quái dị xuất hiện ở bên này.
Cô nhanh chóng đi đến, khí thế lạnh lẽo và ác liệt.
"Đội trưởng thành phố Đại Nguyên, Hà Ngân Nhi?"
Dương Gian nhìn người phụ nữ.
Thành thật mà nói, đây đúng nghĩa là lần đầu tiên mình gặp Hà Ngân Nhi.
Không tính lần gặp ở quỷ hồ trước đó.
Sau khi Hà Ngân Nhi xuất hiện, một bóng người cao lớn ở gần đó cũng đi theo.
Người đàn ông cao to không có khuôn mặt, điều đó làm cho hắn càng đặc biệt.
"Còn một người nữa đâu? Tại sao không xuất hiện?"
Dương Gian nhìn trái nhìn phải, cố gắng tìm kiếm người tiếp theo.
Nhưng ông lão Độc Nhãn kia đã không xuất hiện.
Nhưng khi Dương Gian nhận thấy trong mắt màu trắng nhợt nhạt của Hà Ngân Nhi, hắn hiểu ra: "Thì ra là ông lão trông coi từ đường đã chết, lệ quỷ do hắn khống chế đều đặt ở trên người cô.
Xem ra cô sống lại cũng không dễ dàng, phải dựa vào mạng của hắn."
Làm sống lại là điều cấm kỵ.
Hiện tại Hà Ngân Nhi đã xuất hiện trở lại, nhưng kết quả là cổ trấn Thái Bình mất đi một ông già, đồng thời lệ quỷ xuất hiện trên người Hà Ngân Nhi, không khó để suy ra đáp án.
"Cậu nói đủ chưa?"
Hà Ngân Nhi lạnh lùng nói.
Dương Gian nói: "Là đội trưởng, cô có biết mình đang làm gì không? Xây dựng lại cổ trấn Thái Bình Cổ và mở ra con phố quỷ một lần nữa? Cô có muốn thành phố Đại Nguyên trở thành thành phố thứ hai bị chìm không?"
"Không phải cậu cũng nuôi quỷ ảnh à? Chẳng lẽ cậu muốn lặp lại sự kiện quy chết đói à?"
Hà Ngân Nhi có thái độ cứng rắn, không ngại ăn miếng trả miếng.
"Thứ cô biết cũng không ít, nhưng tôi vẫn luôn khống chế quỷ ảnh, nếu cần tôi có thể xử lý.
Cô có thể khống chế phố quỷ à?"
Dương Gian nói.
Hà Ngân Nhi đáp: "Cậu không phải tôi, làm sao cậu biết tôi không thể điều khiển được phố quỷ? Và đây là nơi thuộc quyền của tôi.
Nếu có chuyện gì xảy ra tôi sẽ chịu trách nhiệm nên không cần cậu quan tâm."
"Nếu hôm nay cậu tới thành phố Đại Nguyên để khiêu chiến, ba người chúng tôi sẽ hợp lực đánh lại cậu.
Tuy rằng cậu rất mạnh, nhưng tôi tin tưởng cuối cùng cậu chắc chắn là người thua cuộc."
Cô vẫn tỏ thái độ cứng rắn và không cho phép bất cứ ai can thiệp vào việc xây dựng lại cổ trấn Thái Bình.
"Thú vị đấy."
Dương Gian hơi nheo mắt.
"Tôi đã chạm trán với nhiều đội trưởng nhưng tôi chưa bao giờ giao thủ với cô.
Tôi muốn biết loại sức mạnh linh dị nào cho cô tự tin hợp lực với hai người bọn họ để giết tôi ở đây."
"Nếu cậu định ra tay thì cậu sẽ biết."
Hà Ngân Nhi nói.
"Thật à?"
Vẻ mặt Dương Gian lạnh lùng, ánh đèn trên công trường xung quanh cũng bắt đầu hơi nhấp nháy.
Trong bóng tối gần đó, một đôi mắt đỏ rực xuất hiện, loang thoáng xuất hiện một con quỷ cẩu, nó đang gầm nhẹ, phát ra tiếng cảnh báo mạnh mẽ.
Thấy tình hình không ổn, ông chủ Lưu vội vàng đứng dậy thuyết phục: "Đừng cãi nhau nữa.
Tuy rằng mọi người không phải là bạn bè nhưng cũng không phải là kẻ địch, mọi người đều bình tĩnh đi.
Có chuyện gì thì ngồi xuống nói chuyện, đừng hở chút là nghĩ đến việc ra tay.
Động thủ sẽ không giải quyết được vấn đề mà chỉ làm mâu thuẫn thêm căng thẳng mà thôi."
Người đàn ông vô diện ở bên khẽ lắc đầu với Hà Ngân Nhi, ra hiệu cho cô không nên động thủ.
"Ai muốn ngăn cản tôi xây dựng lại cổ trấn Thái Bình Cổ thì đều là kẻ thù của tôi.
Dương Gian, chỉ cần cậu không quan tâm chuyện này, mọi chuyện đều có thể nói chuyện."
Hà Ngân Nhi hít một hơi và bình tĩnh lại.
Cô hiểu rằng lúc này động thủ với Dương Gian là một quyết định vô cùng ngu ngốc.
Nếu thua, họ sẽ bị giết hết.
Nếu thắng, ngay khi Dương Gian chết, lệ quỷ sẽ sống lại, đồng thời hộ phải gánh tội giết một đội trưởng, cũng rất phiền phức.
Nếu thật sự muốn thắng, họ cũng phải trả một cái giá không nhỏ, có thể Dương Gian sẽ liều chết giết một hoặc hai người.
Bởi vì Hà Ngân Nhi đã đọc thông tin của Dương Gian và biết rằng trong tay Dương Gian có một chiếc đinh quan tài.
Thứ này được sử dụng trong tay người như Dương Gian thì quá nguy hiểm, vừa ra tay là có thể giết chết một người, thậm chí ngay cả sức mạnh linh dị cũng không dùng được.
Ngay cả người mới chiêu hồn như cô cũng không chắc có thể sống sót dưới đòn tấn công của Dương Giang Lúc này, bầu không khí có chút nghiêm trọng.
Mọi người nhìn Dương Gian, hơi căng thẳng.
Nếu Dương Gian thực sự động thủ thì họ phải đối đầu với sức mạnh linh dị mạnh nhất.
Người thanh niên này đã giết từng người bọn họ trong khi chọi bốn ở quỷ hồ, cũng chặt đầu của người chiêu hồn đời trước.
Sau một lúc bế tắc, ánh đèn nhấp nháy xung quanh trở lại bình thường, con quỷ cẩu đi ra khỏi bóng tối lại trở về.
Dương Gian chậm rãi nói: "Tôi chỉ nhận một phần tiền từ tổng bộ, không có lý do gì để làm hai công việc.
Lần này tôi ở đây để tìm Hà Ngân Nhi cô, không phải để gây rắc rối cho cô ở cổ trấn Thái Bình.
Chỉ cần cô hứa ngày mai sẽ đến tổng bộ để dự cuộc họp đội trưởng, tôi sẽ coi như không thấy chuyện hôm nay xảy ra."