Thời gian cái tên Lâm Bắc này làm người ngự quỷ lâu hơn hắn, lại thành công sống sót đi xuống chiếc xe buýt linh dị kia, thật sự không phải người tầm thường.
Năng lực chắc chắn mạnh hơn Phùng Toàn, nên hắn cũng đồng ý với việc để người này làm ứng cử viên vào vị trí đội trưởng.
Dương Gian nói tiếp: "Tôi không có ý kiến gì về việc để người này làm đội trưởng, người thứ hai là ai?"
"Cậu cũng từng gặp người thứ hai này rồi, anh ta tên là Chu Đăng, hai người cũng gặp nhau ở trên xe buýt linh dị"
Tào Duyên Hoa nói.
Chu Đăng?
"Tôi đã cùng anh ta trải qua vài sự kiện linh dị, cũng biết một chút về thái độ làm người của anh ta, ngoại trừ tính thích trộm cắp thì thái độ vẫn được tính là đáng tin cậy."
Dương Gian gật đầu: "Để anh ta làm đội trưởng cũng không tệ."
Có vẻ như Tào Duyên Hoa đánh giá rất khách quan.
Lâm Bắc từng trải nhiều, có lý lịch dày, năng lực mạnh, còn sống sót đi xuống xe buýt linh dị.
Chu Đăng có thái độ làm người đáng tin cậy, năng lực cũng không yếu.
Bất kể như thế nào, cả hai đều thích hợp hơn Phùng Toàn, để hai người này vào vị trí ưu tiên trong danh sách ứng cử viên đội trưởng hoàn toàn không có vấn đề.
"Ngoài ra còn có một số người khác trong danh sách bổ sung, ví dụ như Trương Lôi, Phùng Toàn, A Hồng, Tô Phàm...
Lưu Kỳ."
Tào Duyên Hoa nói.
"Đợi đã, Lưu Kỳ? Lưu Kỳ nào co?"
Dương Gian hỏi.
Tào Duyên Hoa có chút kinh ngạc hỏi lại: "Cậu không biết sao? Đương nhiên là bạn học Lưu Kỳ của cậu rồi.
Hai người không có liên hệ gì sao?"
Dương Gian khẽ nhíu mày.
Hắn thật sự không có liên hệ gì với Lưu Kỳ, nhưng tại sao một người bình thường đột nhiên gia nhập tổng bộ như Lưu Kỳ lại có thể phát triển nhanh như vậy, nhanh đến mức trở thành ứng cử viên đội trưởng.
Chẳng lẽ hắn cũng có trải nghiệm linh dị đặc biệt nào đó giống như Tôn Nhân sao? Quên đi, việc này cứ để sau rồi tìm Trương Vĩ hỏi một câu, hắn ta vẫn còn liên lạc với Lưu Kỳ, gần đây còn định tổ chức một buổi họp lớp.
Tào Duyên Hoa lại nói: "Nếu như cậu muốn tìm hiểu về Lưu Kỳ, tôi sẽ gửi cho cậu hồ sơ lưu trữ của cậu ta."
"Gửi cho Tiểu Vũ đi, bây giờ tôi không có thời gian để xem, hiện giờ không tìm thấy Thẩm Lâm, tôi chỉ có thể đi tìm đội trưởng kế tiếp.
Được rồi, vậy đi, tôi cúp máy đây."
Dương Gian nói xong lập tức cúp điện thoại, sau đó hắn cũng không lãng phí thời gian lang thang trong thành phố này, lập tức lên đường đi đến thành phố tiếp theo.
Ở trạm thứ tư, hắn quyết định đến thành phố Đại Nguyên.
Đội trưởng của thành phố Đại Nguyên là Hà Ngân Nhi, người trước đó chưa từng xuất hiện và cũng đã mất tích trong một khoảng thời gian dài.
Nhưng sau sự kiện quỷ hồ, cô đã trở lại một lần nữa, xuất hiện và phía tổng bộ cũng có thông tin liên lạc của cô ấy.
Dương Gian nhanh chóng xuất hiện trên bầu trời thành phố Đại Nguyên, quỷ vực của hắn bao phủ, ngay lập tức xác định được một nơi có sự tồn tại của linh dị.
Đây là một thị trấn du lịch đường phố cổ đang được xây dựng ở ngoại ô thành phố Đại Nguyên.
Cổ trấn Thái Bình?
Trên bản đồ xây dựng có tên và kế hoạch của thị trấn.
Dự án này vừa mới được thành lập không lâu nhưng trên công trường đã đầy ắp máy xúc, xe tải chở đất...
Cho dù là buổi tối những nơi này vẫn rất nhộn nhịp.
"Là cậu?"
Đột nhiên, một ông cụ trông cổng ở cổng công trường đột nhiên ngạc nhiên nhìn Dương Giang Lúc này Dương Gian đang ở trong quỷ vực, người thường không thấy được, nhưng người bảo vệ lại có thể nhìn thấy, hiển nhiên không phải người bình thường.
"Có vẻ như Hà Ngân Nhi là người ở cổ trấn Thái Bình.
Lúc trước cổ trấn Thái Bình đã bị quỷ hồ nhấn chìm.
Bây giờ đã đến lúc xây dựng lại một cổ trấn Thái Bình mới.
Đúng là tùy hứng, muốn lấy sức của một người vực dậy một nơi như này.
Ông ở đây, thì những người còn lại cũng ở đây nhỉ".
"Còn người canh giữ từ đường và người đàn ông vô diện thì sao?"
Dương Gian nhìn chằm chằm vào ông cụ và nói.
Nhưng gọi là ông cụ cũng không chính xác, tuổi của người này chừng năm mươi nhưng mặt mày nhăn nheo nên nhìn qua thì có vẻ già thôi.
Lúc còn ở trong quỷ hồ, người này ngồi cùng thuyền với người trông giữ từ đường, cũng từng đánh nhau qua.
Vì vậy họ không tính là bạn bè, sự thù địch rất rõ ràng.
"Cổ trấn Thái Bình đã chìm rồi, cậu còn muốn giết hết bọn họ à?"
Ông chủ Lưu thở dài, nói.
Hắn không biết Dương Gian đến tìm Hà Ngân Nhi, và nghĩ hắn muốn đi tìm bọn họ để giải quyết mối thù ngày hôm ấy.
"Lần trước tôi đã muốn giết hết các người.
Chỉ là thời điểm không đúng, cộng với việc các người đã giúp A Hồng nên tôi cũng không cưỡng ép.
Nhưng nếu ông thực sự muốn hồi sinh cổ trấn Thái Bình, vậy lần này tôi thật sự không ngại xóa bỏ mối nguy hiểm ngầm này.
Cổ trấn Thái Bình Cổ của ông không thể xuất hiện, con phố quỷ kia cũng không thể xuất hiện."
Vẻ mặt Dương Gian rất lạnh lùng.
Ông chủ Lưu suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Có thể giải quyết vấn đề này bằng tiền không?"
Nói xong, hắn lấy vài tờ tiền giấy xanh xanh đỏ đỏ từ trong túi ra như bảo bối.
Đó chính là tiền quỷ, nó có tác dụng đặc biệt, hơn nữa dùng một tờ sẽ ít đi một tờ, tác dụng lớn nhất không phải mua được lệ quỷ, tránh bị lệ quỷ giết chết tác dụng lớn nhất là đi vào con phố quỷ của cổ trấn Thái Bình để mua những vật linh dị.