Lý Nhạc Bình nói: "Trong số đó chắc chắn không bao gồm Dương Gian cậu rồi có đúng không"
Dương Gian không phủ nhận điều này, thay vào đó nói: "Chuyện gì đã xảy ra ở sự kiện linh dị phòng 301?"
"Cậu đã xây một bức tường cao để phong tỏa khu phố cũ đó.
Hiện giờ tất cả mọi thứ đã coi như bình yên, ít nhất không có quỷ đi ra, nhưng tôi đã điều tra rồi, khu vực kia vẫn rất nguy hiểm, có dấu vết hoạt động của lệ quỷ"
Lý Nhạc Bình nói.
Dương Gian nói: "Vậy anh nhớ phải để tâm một chút."
"Đây là thành phố Đại Xuyên thuộc quyền quản lý của tôi, tôi sẽ xử lý tốt."
Lý Nhạc Bình nói.
"Vậy là tốt rồi, nếu không có gì vấn đề gì thì tôi đây cũng nên đi đến điểm dừng tiếp theo đây."
Sau khi hỏi một vài điều, Dương Gian cũng không lãng phí thời gian nữa, lên đường ngay lập tức.
Lý Nhạc Bình không giữ hắn lại mà chỉ nhìn theo bóng lưng của Dương Gian rời đi, chờ sau khi thấy hắn đi xa mới cầm cây nến quỷ màu đỏ kia rồi quay trở về biệt thự ở ngoại thành cách đó không xa tiếp tục chờ đợi.
Trước khi rời khỏi thành phố Đại Xuyên, Dương Gian để lại một chút nước trong quỷ hồ, trộn lẫn với một cái ao ở nơi không mấy bắt mắt, để lại một chút dấu vết để sau này có thể thuận tiện đến thành phố này.
"Tiếp theo nên đi tìm ai đây?"
Con người của hắn hơi xoay tròn, trong đầu nhớ lại xem còn lại mấy đội trưởng.
Hà Ngân Nhi, Vương Sát Linh, Tào Dương, cùng với Thẩm Lâm và Trương Chuẩn.
"Đi thành phố Đại Hạ tìm Thẩm Lâm vậy..."
Dương Gian quyết định đi đến nơi gần hơn trước, dù sao khoảng cách giữa thành phố Đại Hạ và thành phố Đại Xuyên cũng quá xa, không cần phải khoanh vùng nam bắc.
Cứ di chuyển bằng quỷ vực.
Không mất bao lâu sau, Dương Gian đã xuất hiện ở trên bầu trời thành phố Đại Hạ.
Quỷ vực của hắn bao phủ toàn thành phố, định tìm ra vị trí của Thẩm Lâm, kết quả hắn lại không phát hiện ra được gì.
Hắn lại tìm đến người liên lạc của Thẩm Lâm ở thành phố này, người liên lạc lại nói rằng Thẩm Lâm đã mất tích sau sự kiện quỷ hồ lần trước, đến giờ vẫn không có tin tức.
Kết quả này khiến Dương Gian phải nhíu mày.
"E rằng Thẩm Lâm đã xảy ra vấn đề trong sự kiện linh dị quỷ hồ lần đó, bị lạc bên trong thế giới ký ức.
Tên này không phải người bình thường, anh ta chỉ tồn tại trong ký ức, ngay cả cơ thể cũng không có ngoài đời thực, muốn tìm kiếm anh ta sẽ rất khó khăn."
Hắn suy đoán trong đầu.
Nói cách khác, vì sao người này chưa bao giờ lộ diện? Sau một thời gian tìm kiếm không có kết quả, Dương Gian trực tiếp gọi điện thoại liên lạc với Tào Duyên Hoa.
Ngay sau đó, Tào Duyên Hoa bắt máy.
"Đừng tìm Thẩm Lâm nữa, anh ta xảy ra vấn đề rồi.
Anh ta bị quỷ hồ ăn mòn trong sự kiện quỷ hồ lần trước, còn xâm lấn vào ký ức của tôi, từ đó đến nay không xuất hiện nữa.
Tôi đoán nếu không phải anh ta đã chết thì cũng đã hoàn toàn bị lạc ở bên trong ký ức, không thể tìm anh ta được ngay đầu, tôi nói trước với anh một cầu, miễn cho đến lúc đó xảy ra cãi cọ."
Dương Gian nói.
"Tôi biết rồi, nếu xác định không tìm được Thẩm Lâm, vậy thân phận đội trưởng của anh ta sẽ tạm thời bị khóa lại cho đến khi anh ta lộ diện, tổng bộ sẽ chọn người trong danh sách đề cử để lên thay vị trí đội trưởng bị trống"
Tào Duyên Hoa nghiêm túc nói.
Cặp mắt Dương Gian hơi híp lại: "Ứng tuyển vào vị trí đội trưởng sao? Tôi nhớ rõ Phùng Toàn là ứng cử viên, anh ta có đủ tư cách sao?"
Tào Duyên Hoa sững sờ một lúc mới hiểu ra ý của Dương Gian, đây là muốn nhân cơ hội này giành thêm một vị trí đội trưởng nữa.
"Lý lịch của Phùng Toàn đã đủ rồi.
Nếu như năng lực của anh ta không có vấn đề gì, tôi cũng không phản đối."
Hắn mở miệng nói.
"Tôi chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi, xem ra Phùng Toàn không thể lên được vị trí đội trưởng rồi."
Dương Gian nói, trong lòng thầm gạt bỏ ý tưởng này.
Lời nói của Tào Duyên Hoa rõ ràng cho thấy năng lực của Phùng Toàn không đủ tiêu chuẩn.
Những lời nói này cũng không sai.
Tuy rằng Phùng Toàn có thể khống chế ba con quỷ và được đề cử làm đội trưởng, nhưng năng lực của hắn ta thật sự kém hơn tiêu chuẩn đã đặt ra rất nhiều.
Nếu thật sự phong hắn ta làm đội trưởng thì đây không phải là một điều tốt mà là một điều cực kỳ tồi tệ, bởi vì người không đủ năng lực thường sẽ chết rất nhanh chóng trong quá trình xử lý những sự kiện linh dị.
"Tôi muốn biết anh cảm thấy những ai là ứng cử viên cho vị trí đội trưởng?"
Dương Gian hỏi.
Tào Duyên Hoa cũng không giấu diếm mà nói thẳng: "Trước mắt có hai người vô cùng thích hợp, một người là Lâm Bắc, có lẽ cậu cũng có chút ấn tượng với người này.
Lúc trước, lần đầu tiên cậu bước lên chiếc xe buýt linh dị kia đã gặp cậu ta...
Sau đó cậu còn chuyển cho người nhà của Lâm Bắc mười triệu"
"Tôi nhớ ra rồi, là một tên đầu trọc, anh ta thành công đi xuống chiếc xe buýt linh dị kia, thật sự không đơn giản."
Vẻ mặt của Dương Gian hơi thay đổi, trong đầu nhớ lại người này.