"Nghe cứ thấy kỳ lạ sao ấy."
Dương Gian nói: "Nhưng việc anh chịu hành động là chuyện tốt, đã vậy thì bắt đầu luôn đi."
"Tôi không thể xuất hiện ở bên ngoài nên không giúp được gì cho cậu, việc xử lý lệ quỷ ở nơi này chỉ có thể dựa vào một mình cậu."
Trong lời nói của Tào Dương mang theo ý xin lỗi.
"Không sao đâu, một con quỷ mà thôi, một mình tôi cũng có thể xử lý"
Dương Gian nói.
Tào Dương nhắc nhở: "Bây giờ tôi đang dùng sức mạnh linh dị ngăn cách mọi thứ ở đây để nói chuyện với cậu.
Một khi rời khỏi cửa hàng này, ở bên ngoài cậu nói chuyện phải hết sức cẩn thận, con lệ quỷ kia sẽ bị âm thanh thu hút mà tới."
"Tôi biết rồi, nhưng thứ thu hút lệ quỷ không phải âm thanh mà là thứ khác."
Dương Gian nói.
"Đúng rồi, trước khi xử lý xong sự kiện linh dị yên tĩnh, cậu tuyệt đối đừng đi tiếp xúc với một con quỷ khác"
Tào Dương nói tiếp: "Chỉ sau khi xử lý xong sự kiện linh dị ở nơi này mới có thể tiến hành tiếp xúc"
"Đây là chuyện đương nhiên rồi, các sự kiện linh dị phải xử lý từng cái một.
Nếu như anh cảm thấy mức độ nguy hiểm của sự kiện yên tĩnh này tương đối thấp, vậy dĩ nhiên phải xử lý cái thứ đồ chơi này trước.
Tôi tạm thời sẽ không dây vào vụ con quỷ đi theo anh vào trong thị trấn này."
Dương Gian nói.
"Cảm ơn cậu."
Tào Dương cảm kích nói.
Dương Gian nói: "Trước tiên đừng vội cảm ơn tôi, chờ đến khi chuyện này thật sự kết thúc rồi anh hãy cảm ơn.
Tôi bắt đầu hành động đây, trong khoảng thời gian này anh đừng gây thêm chuyện là được rồi."
"Tối nào dám gây chuyện."
Tào Dương lắc đầu nói.
Dương Gian cũng không nói nhiều, hắn lập tức xoay người đi ra khỏi cửa hàng này.
Vừa mới đẩy cửa bước ra ngoài, lại một cơn gió lạnh lẽo khác rít gào lao tới.
"Đúng rồi, tuyệt đối không được đốt nến quỷ đầu đấy."
Bên trong tiếng gió lớn rít gào truyền đến lời nhắc nhở của Tào Dương.
"Người nhà của anh có biết anh dài dòng như vậy không?"
Dương Gian quay đầu liếc mắt nhìn lại.
Ngay lập tức, gió lớn sau lưng lắng lại, âm thanh rít gào cũng biến mất.
Lạch cạch.
Sau khi Dương Gian bước ra khỏi cửa hàng, cánh cửa của cửa hàng nhanh chóng đóng lại.
Đồng thời, ngay khi cửa hàng trở về trạng thái đóng chặt, một luồng sức mạnh linh dị lập tức phong tỏa nơi này, cắt đứt liên hệ với thế giới bên ngoài.
Dương Gian không để ý tới Tào Dương trốn trong cửa hàng không chịu lộ diện nữa, hắn quyết định xử lý xong sự kiện linh dị ở nơi này rồi lại nói sau.
Hắn mở ra quỷ nhãn, liếc mắt nhìn xung quanh một vòng.
Hắn tránh đi chỗ thứ ba mà linh dị không thể thăm dò, cố gắng tìm kiếm dấu vết của lệ quỷ.
Đáng tiếc trong thị trấn tĩnh mịch này không có tung tích của lệ quỷ.
"Hử?"
Đột nhiên, Dương Gian phát hiện ra thứ gì đó.
Hắn vội vàng đi về phía trước mấy bước, thân hình nhanh chóng biến mất.
Đợi đến khi xuất hiện lại, hắn đã đi tới một con đường bên ngoài thị trấn.
Trên đường lớn bê bết đầy vết máu, có ba xác chết nằm la liệt.
Mắt, mũi và miệng của ba xác chết này bị thứ gì đó tàn nhẫn đục khoét đến mức hoàn toàn biến dạng không thể nhận ra.
"Vừa mới chết không lâu, là bị quỷ giết chết trong lúc mình và Tào Dương nói chuyện."
Ánh mắt của Dương Gian khẽ chuyển động.
Hắn nhận ra ba người này, đó là nữ phóng viên lúc trước chạy khỏi thị trấn cùng với hai đồng nghiệp đồng hành với cô ta.
"Rõ ràng họ đã rời khỏi thị trấn, kết quả lại bị quỷ ở chỗ này để mắt tới sau đó giết chết.
Điều này cho thấy họ đã kích hoạt quy luật giết người của lệ quỷ ở chỗ này."
Trong lúc Dương Gian đang suy nghĩ, quỷ ảnh sau lưng hắn lắc lư tiến gần, bao phủ lấy ba cái xác chết này.
Xác chết vừa mới chết không lâu, quỷ ảnh xâm nhập vào trong đó có thể lấy được ký ức khi còn sống của họ, nhưng nếu như thời gian chết quá lâu, vậy thì không có cách nào nữa rồi.
Không lâu sau, kí ức của ba người bị quỷ ảnh lấy đi, ký ức không được tính là hoàn chỉnh nhưng may mắn phần ký ức mấu chốt không bị tổn hại.
Ký ức xuất hiện ở trong đầu Dương Gian.
Cảnh tượng đã xảy ra ở đây vào trước đó được tái hiện lại lần nữa.
"Phía trước có đèn, chúng ta ra tới nơi rồi."
"Quả nhiên người kia đã nói đúng, đi dọc theo con đường này thật sự có thể an toàn rời khỏi đây."
"Hai người cảm thấy rốt cuộc người vừa rồi xuất hiện trước mắt chúng ta là người hay là quỷ?"
Dương Gian quan sát cuộc trò chuyện giữa ba người họ thông qua ký ức.
Khi câu đầu tiên xuất hiện, tình hình xung quanh vẫn rất bình thường, không hề có chuyện gì nguy hiểm xảy ra.
Khi câu nói thứ hai xuất hiện vẫn như thế.
Nhưng đến khi nữ phóng viên kia nói ra câu thứ ba.
Đoạn ký ức mà Dương Gian đang xem lại xuất hiện một chút nhiễu loạn, đó là bị linh dị quấy nhiễu.
Ánh đèn xung quanh chợt lóe lên một cái vào đúng thời khắc ấy, chẳng qua lúc đó lực chú ý của ba người này không đặt ở cảnh vật xung quanh nên không hề nhận ra mà thôi.
Nhưng vào đúng thời khắc đó, không cần nghi ngờ gì nữa, quỷ tới rồi.
Đồng thời, quỷ còn để mắt tới ba người họ.