Tào Dương nói: "Sẽ bị phát hiện.
Nhưng ở trong thị trấn này còn có một con lệ quỷ khác đang lảng vảng.
Vì một vài lý do nào đó, giữa chúng đã tạo ra một mối quan hệ cân bằng cùng kiềm chế lẫn nhau, tôi mới có thể bình yên vô sự trốn ở chỗ này.
Chỉ cần sống sót qua bảy ngày, con lệ quỷ đi theo tôi sẽ rời khỏi đây.
Bây giờ chỉ còn lại ba ngày nữa thôi, tôi không muốn bỏ cuộc giữa chừng như vậy."
"Nếu như con lệ quỷ đi theo anh đã ở trong thị trấn này, vậy thì tôi đi xử lý nó là mọi vấn đề đều được giải quyết rồi."
Dương Gian nhíu mày.
"Con quỷ kia rất đặc biệt, tôi không có cách nào xác định được mức độ nguy hiểm của nó, nếu như phải thành lập hồ sơ thì tôi sẽ phân nó vào mục X.
Hơn nữa giữa tôi và con quỷ kia có một chút dính dáng đến nhau nên trong lúc này tạm thời tôi không thể xử lý con quỷ kia ngay được, nó có liên quan đến bí mật của tôi... Dương Gian à, lần này tôi hy vọng cậu tôn trọng tới một chút, để cho tôi sống qua đoạn thời gian đặc biệt này."
Tào Dương muốn nói lại dừng, cuối cùng hắn ta đành cầu xin Dương Gian cho mình chút thời gian.
"Anh nói qua loa quá vậy! Nói thật, tôi rất khó chấp nhận được chuyện này."
Dương Gian nói tiếp: "Anh không để cho tôi xử lý con quỷ đang theo dõi anh, lại không chịu đến tổng bộ tham gia hội nghị, cứ muốn ở chỗ này lãng phí thời gian ba ngày trời, hỏi nguyên nhân là gì thì anh cũng không nói, đây là ép buộc tôi phải sử dụng thủ đoạn cứng rắn à? Tôi như thế này là đã rất kiên nhẫn với anh rồi đấy, nếu đổi lại là những người khác, có lẽ lúc này họ đã ra tay luôn rồi."
Ánh mắt của Tào Dương khẽ chuyển động, đương nhiên hắn biết tính tình của Dương Gian.
Dù sao thì hai người họ cũng coi như có độ tuổi tương đương nhau, hôm nay Dương Gian còn nhẫn nại khuyên bảo hắn như thế này, thậm chí còn nguyện ý ra tay giúp đỡ hắn là đã rất cho hắn mặt mũi rồi.
Chỉ là tình huống của hắn cực kỳ đặc biệt...
"Chúng ta không phải kẻ thù của nhau, không đáng để động thủ chỉ vì chút chuyện này."
Tào Dương thở dài, nói tiếp: "Chỉ có thể nói vận khí của tôi khá đen đủi, trong lúc mấu chốt như thế này lại dính phải chuyện tổng bộ nhất quyết muốn tổ chức hội nghị đội trưởng, hơn nữa còn không đi không được, sớm biết vậy thì tôi đã không tới thị trấn này."
"Không ai có thể biết mọi chuyện sẽ thay đổi như thế nào, anh cho rằng tôi rất muốn chạy đi chạy lại giục mọi người tham gia hội nghị à, tôi cũng có lý do của mình thôi."
Dương Gian nói tiếp: "Ép buộc các đội trưởng tham gia hội nghị vốn là một chuyện rất dễ đắc tội với người khác, chỉ trong hôm nay thôi mà tôi đã đắc tội một lèo hơn một nửa số đội trưởng.
Về sau nếu như tôi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, chắc chắn sẽ không có người nào nguyện ý giúp đỡ tôi, nói không chừng buổi tối tan làm về nhà cũng có thể bị người ta chặn ở trên đường đánh một trận tơi bời."
"Cậu là người tài giỏi nhất trong số các đội trưởng ở tổng bộ, ai dám chặn cậu lại giữa đường đánh một trận chứ."
Tào Dương cười nói.
"Vẫn còn một số kẻ biến thái trong số các đội trưởng mà."
Dương Gian nói.
Tào Dương thở dài: "Mỗi người đều có nguyên nhân và lý do bất đắc dĩ của riêng mình.
Thôi được rồi, lần này tôi sẽ không lì lợm trốn ở chỗ này không đi nữa, thật ra vẫn còn một cách khác, chỉ là không biết Dương Gian cậu có nguyện ý giúp tôi hay không."
"Biện pháp gì? Anh cứ nói thẳng"
Dương Gian hỏi: "Tôi cũng đã đến tận đây rồi, chẳng lẽ chỉ động mồm động mép mà không ra tay giúp đỡ sao?"
Ánh mắt của Tào Dương khẽ nhúc nhích, hắn ta nói: "Cậu cũng biết rồi đấy, bên trong thị trấn này có một con quỷ, danh hiệu của nó là quỷ đầu nguồn yên tĩnh.
Tôi đã từng gặp con quỷ kia, cũng từng bắt được con quỷ kia một lần, nhưng hình như con quỷ kia là sự tồn tại duy tâm, bất kể dùng phương pháp gì bắt được thì sau đó nó vẫn chạy thoát."
"Tôi vẫn chưa biết nguyên nhân cụ thể là gì, cho nên tôi hy vọng Dương Gian cậu giúp tôi bắt lại con lệ quỷ kia một lần nữa, hơn nữa cậu cần phải giữ chặt lấy nó."
Vẻ mặt của Dương Gian cứng lại: "Quỷ duy tâm sao? Bắt được rồi nhưng về sau vẫn có thể chạy mất? Dù nó bị giam giữ trong thùng hoàng kim, bị định quan tài đóng cũng có thể biến mất sao?"
"Tôi đã từng nhốt con lệ quỷ đấy trong thùng hoàng kim, cuối cùng nó vẫn biến mất.
Nó tồn tại không phải dựa vào thực thể, mà giống như một loại hiện tượng linh dị đáng sợ hơn, loại hiện tượng linh dị này lại không ngừng xuất hiện giống như không có đầu nguồn, nhưng cũng hệt như khắp nơi đều là đầu nguồn..."
Trên mặt Tào Dương lộ ra vẻ bất đắc dĩ.
"Tôi phải thử một lần mới biết được có thể triệt để bắt lấy con quỷ kia hay không."
Dương Gian nói.
"Không, nếu đã làm thì nhất định phải thành công, nếu không thì tôi sẽ chết"
Tào Dương đè thấp giọng, nói.
Dương Gian cau mày, hỏi: "Vì sao? Anh bị nguyền rủa à?"
"Không hẳn là nguyền rủa, chỉ là nó có liên quan đến con quỷ cứ luôn đi theo tôi mà thôi."
Tào Dương nói tiếp: "Bây giờ tôi vẫn chưa thể nói rõ cho cậu biết chuyện cụ thể như thế nào, chờ đến khi cậu bắt được con quỷ kia xong thì tôi sẽ dẫn một con quỷ khác ra, đến lúc đó Dương Gian cậu chỉ cần giao con quỷ yên tĩnh kia cho tôi là được rồi, vậy là chuyện này có thể kết thúc hoàn toàn."