Người kia không phải ai khác, đó chính là Tào Dương.
Lúc này, Tào Dương nhắm mắt lại giống như đang ngủ, hắn ta không hề nhúc nhích, không hề có hơi thở giống như đã chết.
"Trốn ở đây sao?"
Dương Gian nhíu mày, hắn cố gắng tới gần nhưng rồi dừng bước lại.
Không ngờ ở cửa tiệm này lại bày một đoạn dây cỏ đã tết, dây cỏ đứt thành hai đoạn làm mất đi tác dụng nào đó của linh dị.
Tuy nhiên hắn vẫn nhận ra món đồ chơi này.
Đây là đạo cụ linh dị của tổng bộ, là vòng dây cỏ dùng để giam giữ lệ quỷ.
"Tào Dương, anh trốn ở chỗ này làm gì thế? Xảy ra chuyện gì rồi sao?"
Dương Gian chần chừ một lúc, sau đó vẫn đẩy cửa tiệm ra.
Vừa đẩy cửa ra, một trận gió mạnh lạnh lẽo gào thét ập tới, khiến cả người hắn lạnh ngắt, hơn nữa trong trận gió dữ lạnh lẽo và âm u này còn mang theo mùi thối nồng nặc của tử thi, giống như ở đầu ngọn gió có người chất xác chết thành đống vậy.
Tào Dương ngồi bên cạnh đống lửa vẫn không tỉnh lại.
Tuy nhiên cơn gió mạnh ở xung quanh chợt chuyển hướng, sau đó hội tụ lại xung quanh người Tào Dương.
Đống lửa chập chờn, bụi bay tứ tung.
Hiện tượng dị thường không ngừng xuất hiện.
Lúc này, Tào Dương giống như đã biến thành tử thi bình thường mới chậm rãi mở mắt, hắn ta đưa ngón tay lên đặt trên miệng, thở dài một tiếng: "Yên lặng một chút, ở đây rất nguy hiểm, cẩn thận bị tập kích."
"Nếu như phát ra âm thanh mà chết được thì tôi đã chết từ lâu rồi, rốt cuộc anh ngồi ở đây để làm gì vậy?"
Dương Gian sải bước đi vào, hỏi.
Tào Dương ép nhỏ giọng của mình xuống và nói: "Nó đang tìm tôi.
Tôi chỉ tạm tránh đi một lúc thôi, nhưng tôi không thể đi ra ngoài, vừa bước ra ngoài sẽ bị để ý tới, đến lúc đó thì tôi chết chắc rồi."
Dương Gian nhíu mày, hắn có chút không thể hiểu được những gì Tào Dương đang nói.
"Anh tới nơi này để xử lý sự kiện linh dị, nhưng có vẻ không thành công à? Nếu không thành công thì tạm thời để đấy đi, bên phía tổng bộ đang triệu tập mở cuộc họp đội trưởng, anh đã mất tích mười mấy ngày rồi, ngày mai cần phải đến tham gia cuộc họp.
Lần này tôi đã cố gắng tìm được anh, anh đừng khiến tôi khó xử nữa."
"Dương Gian, không phải tôi không muốn tham gia cuộc họp, mà vì tôi không thể rời khỏi nơi này.
Trong thị trấn có một thứ kinh khủng đang tìm tôi, thứ đó tới đây vì tôi đấy.
Tôi đã xử lý xong sự kiện linh dị ở nơi này, kết quả lại xảy ra một chuyện ngoài ý muốn khiến nó chạy thoát, nên bây giờ tôi đâm lao phải theo lao.
Tuy nhiên không sao đâu, tôi chỉ cần tốn thời gian thêm mấy ngày nữa thì nó sẽ rời đi, đến lúc đó tôi sẽ không sao nữa rồi."
Tào Dương nói.
Dương Gian hiểu ra ý của Tào Dương đang nói.
"Ý của anh là trong thị trấn này còn một con quỷ khác nữa? Con quỷ đó tới đây vì anh."
"Tối đa ba ngày nữa nó sẽ rời đi, đến lúc đó tôi sẽ an toàn.
Dương Gian à, cậu nể mặt tôi chút đi, trước tiên cậu không cần lo lắng đến chuyện này, tôi sẽ xử lý tốt, đến lúc đó tôi sẽ tới tổng bộ để tham dự cuộc họp"
Tào Dương nhỏ giọng, nghiêm túc nói.
Ba ngày à? Dương Gian từ chối: "Không được, vậy quá lâu rồi.
Ngày mai anh phải đến dự họp.
Bây giờ anh phải đi ngay, tạm thời bỏ qua con quỷ ở đây đi, nếu nó thật sự dám đuổi theo thì tôi sẽ giúp anh thoát khỏi nó.
Tôi có kéo quỷ, có thể ra tay cắt quy luật giết người của lệ quỷ giúp anh một lần."
"Tôi cũng dùng kéo quỷ rồi, nhưng con quỷ kia không phải lời nguyền, cũng không theo quy luật giết người, nó chỉ theo dõi tôi thôi.
Vì thế chúng ta dùng kéo quỷ không có tác dụng, bằng không tôi đã dùng kéo quỷ giải quyết chuyện này từ lâu rồi."
Tào Dương nói tiếp: "Nhưng tôi không có cách nào nói rõ tình huống cụ thể với cậu được."
"Chuyện này liên quan đến một số bí mật của tôi, hy vọng Dương Gian cậu có thể hiểu cho."
Hình như Tào Dương có bí mật gì đó không rõ ràng nhưng hắn không muốn nói ra.
Dương Gian nhìn chằm chằm vào Tào Dương đang ngồi bên cạnh đống lửa, hắn không ngờ Tào Dương lại ở trong cửa hàng nhỏ không có gì nổi bật như thế này chỉ vì muốn tránh né một con lệ quỷ, vả lại hắn ta còn ở lại đây nhiều ngày nữa.
Hỏi nguyên nhân cụ thể cũng không nói, chỉ muốn giữ bí mật.
Tuy rằng mỗi người đều có bí mật của riêng mình, Dương Gian không có sở thích đi dò xét chuyện riêng tư của người khác, nhưng bây giờ không phải là lúc Tào Dương lấy nó ra làm cái cớ.
"Tôi hiểu anh có một số tình huống đặc biệt, nhưng bên phía tổng bộ yêu cầu tôi đến đã thể hiện rằng nhất định phải thực hiện hội nghị lần này.
Tôi cũng đã tìm đến Liễu Tam, Lý Nhạc Bình, Hà Ngân Nhi trước khi đến tìm anh, họ đều có lý do không đi giống như anh, tuy nhiên đến cuối cùng họ vẫn thỏa hiệp."
"Cho nên tôi hy vọng anh có thể mau chóng xử lý xong chuyện ở nơi đây rồi sau đó lập tức lên đường đi đến tổng bộ."
Tào Dương nói: "Nếu như vấn đề của tôi không thể xử lý thỏa đáng, tôi sẽ chết rất thê thảm, dù tôi có đến tổng bộ thì con lệ quỷ kia cũng sẽ đi theo tôi đến tổng bộ.
Không, rất có khả năng nó sẽ chặn tôi lại ở giữa đường"
"Trốn ở chỗ này thì không bị phát hiện sao?"
Dương Gian hỏi.