Tào Dương nói: “Con quỷ kia rất hung ác, trước mắt chỉ theo chân tôi mà thôi, cũng chưa tấn công tối.
Một khi thật sự phá vỡ thế cân bằng nào đó, nói không chừng sẽ gây ra chuyện lớn, tôi thật sự ngại làm như vậy."
“Con lệ quỷ khủng bố cỡ nào mà lại khiến anh lùi bước như vậy? Còn khủng bố bố hơn cả quỷ họa và quỷ soa trước đây sao?"
Dương Gian hỏi.
"Không thể so sánh được.
Tôi chưa từng đối đầu với con quỷ kia, vì tôi biết một khi đối đầu thì chắc chắn tôi sẽ chết."
Tào Dương nghiêm túc nói.
Chẳng qua, nhận định của một nhân vật cấp đội trưởng chắc chắn không có vấn đề.
Tào Dương cảm thấy mình sẽ bị con quỷ kia giết chết, vậy thì chắc chắn sẽ bị con quỷ kia giết chết.
Nếu hắn nắm chắc phần thắng thì đã ra tay từ lâu, cũng không đến mức bị một con quỷ nhìn chằm chằm, kéo dài đến tận bây giờ.
"Hai người hợp tác mà anh cũng không nắm chắc phần thắng, tôi thấy hay là anh từ chức đội trưởng đi, sau đó để cho một đội trưởng dự bị đi, như vậy thì anh không cần phải tham gia hội nghị đội trưởng nữa"
Dương Gian nói.
Tào Dương cười khổ nói: “Dương Gian, không đến mức này đâu, thêm vài ngày nữa tôi sẽ kết thúc chuyện này, không phải mất tích cũng không phải đã chết, nếu từ chức đội trưởng vì chút chuyện này thì khác gì trò đùa trẻ con."
“Như thế không được, như này cũng không được, đã như vậy thì tôi muốn đến để mở mang tầm mắt xem đến cùng con lệ quỷ kia là sự tồn tại khủng bố như thế nào."
Dương Gian lạnh mặt nói: “Có cơ hội tôi sẽ thử ra tay"
Nói xong, hắn cũng không định tiếp tục lãng phí thời gian ở đây, mà xoay người muốn chạy.
Quỷ Im lặng là sự tồn tại duy tâm, không phải không đối phó được mà là không giam giữ được.
Con quỷ vô duyên vô cớ đi theo Tào Dương kia cũng là sự tồn tại duy tâm, nếu không phải vậy thì có thể thử giam giữ.
"Đợi... đợi đã."
Tào Dương thấy thế thì vội vàng gọi Dương Gian lại.
Nhưng Dương Gian đã quyết tâm thì làm sao có thể để hắn khuyên nhủ nữa, cho nên lúc này đã đẩy cửa đi ra ngoài.
Quỷ vực của Tào Dương không vậy được Dương Gian, cũng không có cách nào can thiệp vào hành động của hắn.
Giờ phút này, hắn hơi nóng nảy.
Vì Dương Gian như này là muốn dùng phương pháp cứng rắn để trực tiếp phá vỡ thế cuộc.
“Còn có một biện pháp"
Lúc này Tào Dương cũng không ngồi yên nữa, lập tức cầm lấy túi trang thi trên mặt đất rồi xông ra ngoài.
Khi hắn đi tới cửa thì có chần chờ một hồi.
Vì hắn đã phong tỏa cửa hàng này, nên một khi ra khỏi đây thì chắc chắn sẽ bị lệ quỷ tìm tới lần nữa.
Nhưng nhìn Dương Gian ở phía trước, Tào Dương vẫn cắn răng không tiếp tục ẩn núp nữa.
Hắn chạy ra khỏi cửa hàng.
Ngay lập tức, đống lửa trong cửa hàng bị một cơn gió lạnh lẽo cuốn qua rồi vụt tắt trong nháy mắt, đồng thời cả thị trấn cũng xuất hiện biến hóa quỷ dị không thể đoán trước.
Tất cả những thứ này đều do một mình Tào Dương mà ra.
"Anh cam lòng đi ra rồi?"
Dương Gian dùng bước chân, xoay người lại nhìn.
Tào Dương đáp lời: “Đã đến bước này rồi, tôi còn có thể ngồi yên sao?"
“Anh quá cẩn thận, đối kháng linh dị là việc không thể tránh được, anh tránh được lần này nhưng tránh được lần tiếp theo không?"
Dương Gian nói tiếp: “Lần này anh gặp may, tôi đồng ý giúp anh một lần, nếu lần sau gặp phải chuyện như này, một mình anh xử lý thì còn nguy hiểm gấp bội."
“Cậu nói đúng"
Lúc này Tào Dương cũng nghĩ thông suốt: “Tránh được lần này cũng không tránh được lần sau, lần này thẳng thắn đi theo cậu một chuyến, nhìn xem đến cùng thứ kia muốn làm cái gì?"
Thân là đội trưởng nên vẫn phải quyết đoán, chỉ là hầu hết hắn đều đặt nặng vấn đề cẩn thận, suy cho cùng đây không phải là chơi game, đây chính là liều mạng, thua là chết.
Không bao lâu sau.
Hai người bắt tay chuẩn bị đối đầu với con quỷ thứ hai trong thị trấn nhỏ yên tĩnh này.
"Không cần cố gắng đi tìm nó, nó sẽ tìm đến chúng ta.
Có điều chúng ta phải cẩn thận khi nói chuyện, không thể dẫn con Im lặng tới, tránh xuất hiện biến cố gì."
Tào Dương lại nói.
"Tất nhiên rồi, thứ này là phải đối phó từng con một, tập hợp chung một chỗ sẽ sinh ra một vài biến hóa không tưởng tượng được."
Dương Gian đáp lời.
Khi nói chuyện hai người đều cố ý tránh cái từ mấu chốt kia, chỉ cần biết quy luật giết người, như vậy thì không cần quá lo lắng.
Cả hai đi tới một con đường trống trải ở ngoài thị trấn, lẳng lặng chờ đợi.
Dương Gian cũng chuẩn bị kỹ càng, hắn đốt thi đèn, ánh đèn mờ nhạt chập chờn, có thể chiếu rọi tất cả lũ quỷ ẩn núp ở lân cận, đôi lúc còn tốt hơn cả mắt quỷ của hắn, hơn nữa còn không có gánh nặng gì.
"Nếu có thể, có thể không ra tay thì cố gắng không ra tay"
Tào Dương trầm giọng nói: “Cũng không phải tôi sợ chết, mà tôi lo lắng lãng phí ở đây thì sẽ để lỡ hội nghị"
Dương Gian nhìn vào mắt hắn thật sâu: “Anh cảm thấy tôi sẽ tin lời này sao?"
Vù!
Gió nổi lên.
Thị trấn nhỏ yên tĩnh đột nhiên nổi lên từng đợt gió mát, cái này không phải do Tào Dương tạo ra mà là do loại hiện tượng linh dị nào đó đang xuất hiện, quấy nhiễu hoàn cảnh xung quanh, khiến cho tất cả đều trở nên không tầm thường.