Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 2838 - Chương 2838: Kiếm Tới

Chương 2838: Kiếm Tới

Lúc này tính háo thắng của Diệp Chân lại được khơi dậy, hắn muốn giành chiến thắng liên tiếp trong ngày hôm nay, quét sạch quá khứ suy tàn, giành lại ngôi vị số một trong giới linh dị.

Hắn hét lên, không gian của thành phố Đại Đông về đêm như được bừng sáng.

Thứ ánh sáng kỳ lạ, như thể nó xuất hiện trong không khí loãng, không thể tìm thấy nguồn sáng nào, nhưng nó có vẻ hư ảo không thực, giống như quỷ vực biến hóa ra vậy.

Ồ!

Vương Sát Linh vội vàng đặt điện thoại xuống, bên tai ù đi vì tiếng hét lớn.

"Thằng này, đầu óc không được bình thường."

Lúc này, khuôn mặt hắn chợt u ám.

Nhưng sau đó hắn nhìn thấy một đoàn ánh sáng từ bầu trời ở đằng xa đang tiến về phía bên này, ánh sáng hội tụ thành một dải đường với các bậc thang, Diệp Chân rạng rỡ, bước từng bước từ trên trời xuống.

Những người không biết có khi còn nghĩ rằng đó là một vị thần giáng thế.

Thực ra, đây chỉ là một vài chiêu trò nhỏ trong quỷ vực của Diệp Chân mà thôi, nó không có tác dụng gì ngoài việc làm màu cả.

"Tiểu Vương, nghênh chiến"

Diệp Chân hét lớn, không chút xấu hổ, hắn chỉ ước gì mọi người trên thế giới đều biết rằng đêm nay hắn và Tiểu Vương sẽ đánh nhau.

Lúc này, Vương Sát Linh cảm thấy như mình đang bế đá tự đập vào chân mình.

Biết thế hắn đã không nhắc đến Dương Gian rồi.

"Tiểu Vương, lần này anh không trốn được đầu.

Dương Gian đang quanh đây nhìn đấy.

Tôi muốn hắn xem tôi đã đánh bại anh như thế nào."

Diệp Chân nói.

Vương Sát Linh đáp: “Tôi sẽ không ra tay với anh đâu."

“Lúc này anh không quyết định được."

Diệp Chân hét lớn.

Giây tiếp theo, hắn bước lên những bậc thang rạng rỡ và đến thẳng phía Vương Sát Linh.

"Anh chàng này thực sự muốn động thủ rồi."

Vẻ mặt của Vương Sát Linh đột ngột thay đổi.

Ngay lập tức, phía sau hắn, hai ông già lạ mặt, vô hồn mặc đồ đen trắng nổi lên.

"Anh quả nhiên chịu ứng chiến"

Diệp Chân vui mừng khôn xiết khi nhìn thấy điều này.

Mặt của Vương Sát Linh càng đen hơn, bản thân hắn là đang ứng chiến à? Hắn đây là đang bảo vệ mạng sống của hắn.

Sau đó, toàn bộ sàn nhà được bao phủ bởi ánh sáng, Diệp Chân xâm chiếm dọc theo quỷ vực, nhoáng cái đã đến bên cạnh hắn.

"Ăn một đấm của tôi."

Diệp Chân giơ tay đấm Vương Sát Linh.

Nhưng đột nhiên, một cụ già đen trắng, lạnh lùng và đáng sợ xuất hiện trước mặt Vương Sát Linh và đỡ cú đấm.

Đó là bà của Vương Sát Linh.

Một tồn tại đáng sợ đã chết nhiều năm rồi và biến thành lệ quỷ.

"Cái gì?"

Diệp Chân mắt đột ngột co rút lại, hắn đấm vào người này vậy mà không có xi nhê gì.

"Đừng quá quắt như vậy, Diệp Chân"

Vương Sát Linh nói một cách bình tĩnh.

Vương Sát Linh luôn đề phòng Diệp Chân đột ngột ra tay, vì vậy xung quanh hắn luôn có hai con quỷ đáng sợ nhất, đó là ông và bà đã chết nhiều năm của hắn.

Là một người bình thường muốn đối phó với đám ngự quỷ nhân hàng đầu này, chỉ dựa vào đầu óc thì cũng vô dụng, còn cần phải dựa vào thực lực.

chỉ là rất nhiều lần hắn cũng không muốn gây chuyện, vì trong lòng hắn biết rõ rằng dù ngự quỷ nhân có yếu đuối đến đâu thì cũng có thể giết chết hắn.

Nhưng mặt khác, hắn có sự tự tin để chiến đấu hoặc thậm chí đánh bại bất kỳ ngự quỷ nhân hàng đầu nào.

Vì hắn đang điều khiển bốn con quỷ.

Một cụ già đáng sợ đã chết nhiều năm vẫn luôn giữ nguyên hình dáng sau khi chết giờ lại trở nên lạnh lùng, lạnh lùng đứng chắn trước mặt Vương Sát Linh với vẻ mặt vô cảm.

Cú đấm của Diệp Chân như một trò đùa mà đánh lên người lệ quỷ, cú đấm này thậm chí không khiến con quỷ lùi một bước.

Theo tình huống bình thường, một lệ quỷ bình thường sẽ ngay lập tức ngã xuống và bay ra ngoài sau khi bị trúng cú đấm của hắn, sau đó bị linh dị trấn áp, không thể di chuyển trong một thời gian ngắn.

Nếu như là một lệ quỷ bình thường, một đấm này là đủ để làm cho sự kiện linh dị này lắng xuống.

Những thứ thực sự mạnh mẽ không phải là nắm đấm của Diệp Chân, mà là lệ quỷ trong tay hắn.

Nhưng tình hình hiện tại là lệ quỷ trong tay Diệp Chân không thể chống lại cụ già đáng sợ trước mặt.

Khoảng cách nhìn bằng mắt thường cũng thấy rất lớn.

"Bây giờ dừng tay vẫn còn kịp đó.

Nếu chúng ta thực sự đánh nhau, xảy ra tai nạn nào thì không ai nói trước được đầu.

Giữa chúng ta không có thâm thù đại hận gì cũng không có xung đột lợi ích nào.

Cậu nói xem?"

Vương Sát Linh không phải loại người hiếu chiến, dù chiếm thế thượng phong nhưng hắn vẫn sẵn sàng giảng hòa với Diệp Chân.

Hắn thậm chí còn chủ động nhường Diệp Chân một bước, mong rằng hắn sẽ biết khó mà lùi bước.

Lúc này Diệp Chân mới thu lại nắm đấm, chậm rãi lui về phía sau vài bước, hắn cười cười vui vẻ: "Hahaha, Dương vô địch quả nhiên không có lừa tôi, hóa ra ngươi cũng là cao thủ, là cao thủ thật sự, tốt lắm, tốt lắm, tôi quá cô đơn, lúc trước không tìm được đối thủ trong giới linh dị, nhưng bây giờ có anh và Dương vô địch, tôi tin tưởng tương lai sau này sẽ rất thú vị."

Vương Sát Linh nhìn hắn với vẻ mặt có chút kỳ lạ: "Xem ra cậu thật sự không sợ chết."

"Tôi đã sớm xem thường sống chết rồi, Tiểu Vương, hãy để cho tôi thấy toàn bộ thực lực của anh đi."

Diệp Chân hét lên: "Đổi lại, tôi cũng sẽ toàn lực ứng phó."

"Kiếm tới!".

Hắn rất ngu ngốc mà chỉ lên bầu trời.

Bình Luận (0)
Comment