“Diệp Chân đang ở thành phố Đại Đông?"
Dương Gian cau mày.
Vương Sát Linh nói: "Đúng vậy, đến đây lâu rồi, đến tìm tôi đánh nhau."
Dương Gian chợt nhớ ra.
Đó là trước đây khi hắn ở bưu cục quỷ, hắn đã đánh lừa Diệp Chân và nói rằng Vương Sát Linh điều khiển bốn con lệ quỷ rất lợi hại, kiến nghị đi tìm hắn luyện tập một chút.
Không ngờ Diệp Chân đến thật.
Hơn nữa còn đến đây rất lâu rồi vẫn chưa về.
“Hai người đánh nhau mà lâu như vậy sao?"
Dương Gian hỏi.
Vương Sát Linh nói: "Chúng tôi không đánh nhau.
Tôi đã dùng cách để giữ hắn lại.
Hiện tại, tôi không muốn xảy ra xung đột với kẻ mất trí này"
"Ra là vậy".
Dương Gian nói: "Nhưng đây không phải là lý do tại sao anh không đi họp.
Anh có thể tự mình giải quyết chuyện của Diệp Chân.
Tôi chỉ cần ngày mai anh đến tổng bộ để tham dự cuộc họp.
Tôi không quan tâm đến những thứ khác."
"Dương Gian, cậu đang làm khó người khác đấy.
Diệp Chân liên tục quấy rầy tôi, làm cho tôi không thể thoát ra được, trừ khi cậu muốn tôi đánh nhau với hắn."
Vương Sát Linh nói.
"Vậy anh đánh nhau với hắn đi."
Dương Gian trả lời.
Vương Sát Linh nói: "Nếu chúng tôi thực sự đánh nhau, mọi chuyện sẽ rất khó kết thúc.
Hắn là quản lý của diễn đàn linh dị, dưới tay hắn có không ít ngự quỷ nhân dân gian.
Tôi thắng hắn, sau này chắc chắn hắn sẽ không ngừng đến làm phiền tôi.
Nếu tôi thua, không chừng tôi sẽ bị hắn giết, một khi tôi chết, tổng bộ nhất định sẽ không buông tha cho hắn."
"Vậy cách tốt nhất là hòa giải, giống như cậu và hắn khi đánh nhau ở thành phố Đại Hải vậy, Vệ Cảnh cũng đã đứng ra hòa giải.
hắn không phải người của tổng bộ, nếu thực sự chuyện này ồn ào quá thì tôi kiến nghị giết luôn hắn, nếu chúng ta liên thủ lại thì chuyện này cũng không khó làm"
Hắn cố gắng kéo Dương Gian xuống nước, dù sao thì theo Vương Sát Linh, giữa hai người họ có xích mích.
Tận dụng cơ hội này liên thủ giết Diệp Chân, khả năng này không phải là không thể.
"Tôi không có hứng thú với kiểu đánh giết này, tôi đề nghị anh nên tìm người khác để hợp tác, nhưng hãy đến tổng bộ đúng giờ trước buổi trưa ngày mai, nếu không thấy người của anh, có lẽ tôi sẽ làm điều gì đó với anh đấy."
Dương Gian nói một cách bình tĩnh, như thể hắn đang mô tả một vấn đề tầm thường.
"Cậu bây giờ chắc đang ở thành phố Đại Đông."
Vương Sát Linh chuyển chủ đề, hắn đột ngột nói.
"Ăn ở quán ăn"
Dương Gian nói: "Sao thế, không hoan nghênh tôi à?"
"Không, chỉ là Diệp Chân có thể sẽ đi tìm cậu, tôi tin là so với tôi, hắn càng muốn làm phiền cậu hơn."
Vương Sát Linh nói.
Dương Gian nói: "Hắn muốn làm phiền ai là chuyện của hắn, tôi đến đây chỉ là để làm việc của tôi.
Bây giờ tôi phải ăn cơm rồi, trong vòng một tiếng nữa anh phải có câu trả lời cho tôi, đừng bắt tôi phải đợi quá lâu."
Hắn nói xong liền cúp máy.
Cùng lúc đó, bên trong một tòa nhà.
Vương Sát Linh, người đã đuổi được Diệp Chân đi cách đây không lâu, đang đứng trước cửa sổ kính nhìn ra thành phố Đại Đông rực rỡ ánh đèn.
"Tổng bộ vậy mà đã để Dương Gian ra mặt.
Anh chàng này lại là một rắc rối khác, không dễ xử lý như vậy".
Vương Sát Linh nhíu mày thật sâu, hắn chậm rãi đặt điện thoại di động định vị vệ tinh xuống.
Lý do hắn không đến cuộc họp chỉ là một cái cớ.
Nếu hắn thực sự muốn đi, hắn vẫn có thể đến trụ sở, nhưng hắn không muốn rời khỏi thành phố Đại Đông.
Hắn không muốn tham gia vào sự kiện linh dị ở nơi khác, lãng phí thời gian và năng lượng của hắn.
"Mình vốn muốn hợp tác với Dương Gian để đối phó với Diệp Chân, nhưng hắn nhìn ra mục đích của mình, không muốn hành động.
Nhưng mình cũng cảnh cáo hắn là nếu cần thiết hắn sẽ để Diệp Chân tới gây rắc rối cho hắn, nhưng Dương Gian vẫn từ chối... Có thể nói là hắn không lo lắng mình sẽ bí mật hợp lực cùng Diệp Chân đối phó hắn"
Vương Sát Linh hơi cúi đầu suy nghĩ.
"Dù thế nào đi nữa, mình nên để Diệp Chân tới để thử thái độ của hắn."
Nghĩ đến đây, Vương Sát Linh lại nhấc điện thoại và bấm số của Diệp Chân.
Trong phòng tổng thống của một khách sạn năm sao.
Diệp Chân, người đang vừa tắm vừa uống sữa, nhanh chóng trả lời điện thoại: "Ra là Tiểu Vương, tìm tôi có chuyện gì?"
"Dương Gian đã đến thành phố Đại Đông, cậu có hứng thú đi tìm hắn không?"
Vương Sát Linh nói thẳng.
Hắn muốn dẫn Diệp Chân đến gặp Dương Gian, để những bất bình cá nhân giữa họ bùng phát và sau đó hắn có thể thoát thân.
"Cái gì? Dương vô địch đến thành phố Đại Đông rồi, đến khi nào vậy?"
Diệp Chân đột nhiên thấy hứng thú, giọng nói của hắn cao lên vài tone.
Vương Sát Linh nói: "Chắc là tối nay vừa mới tới thôi, bây giờ hắn đang ăn bữa tối ở một quán ăn nào đó trong thành phố này, cậu phải tìm hắn càng sớm càng tốt.
Cậu cũng biết quỷ vực của hắn, nói không chừng chỉ qua một phút là hắn có thể về đến thành phố Đại Xương rồi."
"Nói cũng có lý, nhưng bây giờ tôi tìm hắn cũng không có ý nghĩa gì, bây giờ tôi thậm chí còn chưa thắng nổi anh, vì vậy giờ không phải lúc để thách đấu với Dương Gian.
Khoan đã, nếu lần này Dương Gian đã đến thành phố Đại Đông, cũng tốt, tôi sẽ để hắn làm chứng.
Trước tiên tôi sẽ đánh bại anh, sau đó sẽ quay lại, mang theo sự hãnh diện khi đánh thắng anh mà đánh thêm trận thứ hai, lấy đánh nhau nuôi đánh nhau, rồi sau đó có thể đúc ra trái tim bất khả chiến bại."
"Hôm nay đêm tối trắng cao gió mát, chúng ta không chơi cờ nữa, Tiểu Vương, chúng ta hãy đấu một trận đàng hoàng đi."