Tuy nhiên, trên lòng bàn tay của cụ già cũng có những vết nứt đáng sợ.
Những vết nứt giống như vết nứt trên đồ sứ, dày đặc và lan rộng như mạng nhện.
Có vẻ như ngay sau đó bàn tay này sẽ mỏng manh như thể đồ sứ và vỡ ngay tại chỗ, biến thành vô số mảnh vỡ.
Nhưng điều đó đã không xảy ra.
Thời gian trôi qua, vết nứt biến mất nhanh chóng, cuối cùng chỉ còn lại một vết nứt trên bàn tay, vết nứt đó chính là nơi tiếp xúc với thanh trường kiếm trong tay Diệp Chân.
Tuy nhiên, vết nứt không thể lan rộng được nữa mà ngày càng sâu hơn.
Vì lòng bàn tay mỏng và lạnh của cụ già đã đè xuống, ông ta đột ngột nắm lấy vai Diệp Chân.
Cùng lúc đó, bà lão kỳ dị bên cạnh cũng chậm rãi bước tới.
Lúc này, Diệp Chân rất khó để có thể đối phó với một lão già, có thể đánh mà không chết cũng là cực hạn, cho nên khi có một con quỷ khác tới gần hắn sẽ không có cách nào ngăn cản được.
Một lão già khác đến trước mặt Diệp Chân, đưa lòng bàn tay lạnh lẽo ra để nắm lấy vai còn lại của Diệp Chân.
Sự tấn công của hai lệ quỷ.
Ngay sau đó, Diệp Chân bị lệ quỷ kéo, thân thể vặn vẹo, biến dạng, đến cực hạn, cuối cùng bị xé thành hai mảnh.
Máu túa ra, nội tạng chảy ròng ròng, lão đại mở to mắt, đến chết cũng vẫn cầm chắc thanh trường kiếm đã bị bẻ cong trong tay.
"Giết hắn rồi à?"
Vương Sát Linh thấy mọi chuyện đã lắng xuống nên mới dám lén nhìn.
Hắn thoáng thấy cảnh tượng đẫm máu qua khe hở giữa hai lệ quỷ.
"Chết là tốt rồi.
Tên này nguy hiểm qua.
Mình suýt chút nữa đã rơi vào tay hắn.
Nếu lần này không chết, có lẽ lần sau mình sẽ không gặp may mắn như vậy."
Vương Sát Linh thấy Diệp Chân đã chết liền thở phào nhẹ nhõm.
Có vẻ như những lệ quỷ mà ông bà hắn biến thành còn kinh khủng hơn.
Lúc này, Vương Sát Linh đã có hiểu biết mới về sức mạnh của chính gia đình mình.
Nhưng Vương Sát Linh không vui được bao lâu thì ngay sau đó giọng nói quen thuộc đó lại vang lên.
"Họ Diệp tôi vẫn chưa bị đánh bại đầu, tôi với anh tiếp tục."
Sau đó, một cảnh tượng kỳ dị xuất hiện.
Cơ thể bị xé nát trên mặt đất phục hồi nhanh chóng, cảnh tượng này như thể thời gian đang quay ngược lại, chỉ trong vài giây, Diệp Chân, người còn nguyên vẹn, lại xuất hiện trước mặt Vương Sát Linh.
Diệp Chân đã chết một lần, nhưng đã sống lại một lần nữa.
Hắn có biệt hiệu quỷ chết thay.
Hắn có thể sử dụng những thứ khác chết thay mình, tất cả các cuộc tấn công linh dị có thể được hắn chuyển sang những thứ khác.
“Thật là một trò đùa."
Tròng mắt của Vương Sát Linh đột nhiên co rút lại, như thể đã thấy quỷ vậy.
Một người rõ ràng đã chết vẫn hoàn toàn có thể xuất hiện trước mặt hắn một lần nữa.
Nhưng không đợi hắn nghĩ nhiều, Diệp Chân đã bắt đầu, hắn bỏ thanh kiếm dài xoắn trong tay và tấn công lại lần nữa.
Lúc này, Vương Sát Linh thậm chí còn cảm nhận được ánh mắt đáng sợ như lệ quỷ của Diệp Chân.
"Giết hắn đi."
Không do dự, hắn tiếp tục ra lệnh.
Vương Sát Linh không tin rằng Diệp Chân này sống lại một lần còn có thể sống lại hai lần, ba lần.
Hắn tin rằng sự phục sinh này sẽ phải trả giá rất đắt, không thể như vậy mãi mãi.
Tuy nhiên, khi lệ quỷ bắt lại Diệp Chân, một điều kỳ lạ đã xảy ra, lệ quỷ không tấn công Diệp Chân mà đóng băng tại chỗ.
Lúc này, Vương Sát Linh cảm thấy ngột ngạt.
Cảm giác này rất đặc biệt, như thể đột nhiên xuất hiện vậy.
Đây là do quỷ chết thay đã chuyển đòn tấn công linh dị mà Diệp Chân phải chịu lên cơ thể của Vương Sát Linh, không chỉ vậy, ngay cả phần cổ của vong hồn đã chết của mẹ anh sau lưng Vương Sát Linh cũng có dấu hiệu bị siết cổ.
Có vẻ như tấn công không chỉ được chuyển cho người sống mà còn chuyển đến một lệ quỷ khác.
--- "Đây là đang đánh nhau sao?"
Trước một quán bán hàng ở chợ đêm tại thành phố Đại Đông, Dương Gian vừa cầm một lon Coca rồi cắm ống hút vào để uống, vừa ngẩng đầu nhìn cảnh tượng dị thường trên bầu trời phía xa kia.
Vừa rồi Diệp Chân sử dụng Quỷ Vực bao trùm trong hào quang rực rỡ để đến thẳng chỗ của Vương Sát Linh ở tòa cao ốc Ninh An.
Mặc dù người bình thường sẽ không nhìn ra manh mối, chỉ nghĩ đó là hiện tượng kỳ lạ trong tự nhiên, nhưng quỷ nhãn của Dương Gian lại có thể thấy hết sức rõ ràng, thứ đó là Diệp Chân đang mượn sức mạnh của Quỷ Vực để tìm Vương Sát Linh gây phiền phức.
Tuy nhiên bây giờ vệt sáng đó đã biến mất.
Tòa nhà cao lớn kia đã bị bóng tối bao phủ, rõ ràng có thể thấy nơi đó đang diễn ra một trận chiến linh dị.
Hơn nữa nhìn vào tình hình trước mắt thì có vẻ Diệp Chân đang rơi vào thế yếu hơn.
Nếu không với tính cách của Diệp Chân, hắn chắc chắn sẽ không để cho bóng tối bao phủ cả người như thế này, nếu hắn ra tay nhất định sẽ thể hiện một cách phô trương.
"Diệp Chân rơi vào thế yếu là chuyện bình thường, bên người Vương Sát Linh có tận bốn con quỷ, lúc còn sống cha mẹ ông bà hắn ta đều là ngự quỷ nhân, sau khi chết đi hóa thành lệ quỷ bảo vệ cho đời sau của mình.
Nghe đầu kinh khủng nhất là hai con quỷ già thuộc thế hệ đầu tiên của nhà họ Vương, chúng có cấp bậc khủng bố rất cao, nếu không thể điều khiển sẽ biến thành lệ quỷ cấp S."
Trong đầu Dương Gian thầm nghĩ như vậy.