Tuy nhiên, nếu đổi lại là người khác đến đánh với Vương Sát Linh, thì gần như có đi chẳng có về.
Nhưng Diệp Chân lại không giống vậy.
Biệt danh của hắn là kẻ chết thay, có thể lấy quỷ để thế mạng thay cho mình, vậy nên dù Diệp Chân có thua, chắc chắn hắn vẫn sẽ không chết.
Mà một khi ngự quỷ nhân không chết, vậy sẽ tạo ra vô số cơ hội khác.
"Tuy nhiên, hai người họ đánh nhau thì có liên quan gì đến mình chứ? Mình cũng chẳng cần học hỏi gì mà tham dự vào chuyện này, tránh cho đến lúc đó lại dính phải phiền phức".
Dương Gian chẳng để tâm đến chuyện đó nữa, hắn thu tầm mắt lại, tiếp tục chiến đấu với đồ ăn trên bàn.
Cùng lúc đó, hắn vừa ăn nhưng trong đầu lại vừa nghĩ ra vài suy đoán.
Dưới tình huống Diệp Chân không thể chết, có khi nào hắn ta lại không cẩn thận giết chết Vương Sát Linh luôn không? Vì dù sao Vương Sát Linh cũng chỉ là một người bình thường, dù quỷ của hắn ta có mạnh đến mức nào đi chăng nữa thì chính hắn ta vẫn có thể bị giết chết.
Cũng vào lúc này, tại tòa nhà cao tầng Ninh An.
Lúc này Diệp Chân đang bị hai lệ quỷ khủng bố màu đen và trắng đứng đằng trước bóp cổ, cảm giác lạnh lẽo từ trên bàn tay khô gầy kia lan dần ra, khiến người khác cảm thấy sợ hãi.
Mặc dù bọn chúng không dùng quá nhiều sức lực, nhưng khi bị bắt lại chẳng thể thoát khỏi, cứ như bị nhốt bởi vô số gông cùm và xiềng xích khiến cho người ta cảm thấy không thể thở đưỢC.
Lúc đầu lệ quỷ đã có thể giết chết Diệp Chấn thêm lần nữa, nhưng vào lúc này nó lại dừng lại.
Vì nếu Diệp Chân chết, thì Vương Sát Linh cũng sẽ chết theo.
Ví dụ có ai đó dùng linh dị để tấn công Diệp Chân, hắn sẽ dùng kẻ chết thay để chuyển những vết thương đó sang cơ thể người khác.
Mà người gần nhất ở đây cũng chỉ có Vương Sát Linh.
Bây giờ Vương Sát Linh đang che cái cổ bị lõm xuống, sắc mặt đỏ rực như sắp chảy máu, lúc này hắn mới nhận ra rằng chính hắn cũng đang nhận những thương tổn giống hệt Diệp Chân.
"Nếu mình lại giết chết Diệp Chân lần nữa, có khi mình sẽ chết trước, nhưng nếu mặc kệ Diệp Chân và không để ý đến thì mình cũng có thể bị hắn ta giết chết.... Người này thật sự khó đối phó đến vậy sao? Hay mình cứ thử liều mạng cố giết chết Diệp Chân ngay tại đây xem sao."
Hắn sờ vào miệng túi rồi lấy ra một con búp bê cũ nát bằng vải thô.
Đây là búp bê chết thay, là một đạo cụ từ tổng bộ linh dị, đương nhiên đội trưởng như hắn cũng sẽ có.
Khác với Dương Gian hay dùng và đều xài hết, Vương Sát Linh thường hay làm mọi thứ rất cẩn thận, tránh đặt bản thân mình vào trong nguy hiểm.
Vậy nên hắn có thể góp nhặt từng cái đạo cụ linh dị trong người nhưng chưa có cơ hội sử dụng.
Dù bây giờ tổng bộ đã hết búp bê chết thay, nhưng trong tay hắn vẫn còn sót lại vài con.
Nếu dùng búp bê chết thay, hắn mà chết thì sẽ để cho búp bê này thế mạng thay cho mình, còn Diệp Chân sẽ chết thật sự.
Nhưng ngay sau đó, Vương Sát Linh lại đổi ý: "Không, không nên thử, nếu chẳng may thua cuộc, vậy tất cả sẽ kết thúc."
Hắn cố ép những xao động trong lòng mình, không muốn đánh cuộc để chết cùng với Diệp Chân.
Mà việc hắn thoáng do dự lại cho Diệp Chân cơ hội để tránh thoát.
"Bắt mà không giết, anh quá sỉ nhục họ Diệp tôi rồi đấy, anh nghĩ anh là Dương Vô Địch sao?"
Diệp Chân hét lớn, hai tay hắn nắm thành nắm đấm, đánh về phía cánh tay đáng sợ của lão già kia.
Hai tay cùng dùng linh dị để tấn công, khiến sức mạnh kinh khủng này còn mạnh gấp đôi trước đó.
Lúc này bàn tay khô gầy quỷ dị đang bóp cổ hắn lập tức buông lỏng, nhưng như vậy vẫn chưa đủ, hai tay Diệp Chân tấn công liên tiếp, dù không theo chiêu thức cụ thể nào, nhưng lại mang đến hiệu quả rất rõ rệt.
Lệ quỷ khủng bố hơi lùi về phía sau, bàn tay vừa mới bắt Diệp Chân hoàn toàn rũ xuống, mà Diệp Chân nhân cơ hội lợi dụng khoảng trống đó để thoát khỏi trói buộc này chỉ trong chớp mắt, hắn lại được tự do lần nữa.
Nhưng lần này hắn không lao đến nữa, mà phải lùi lại mấy bước.
Vì ở bên cạnh còn có một bà lão dường như đã chết từ rất lâu đang nhìn hắn.
Một khi hắn lại xông đến giống như vừa nãy thì chẳng có sức để chống trả đã bị người đó thẳng tay xé nát.
Tuy nhiên, sau khi tránh thoát khỏi kìm kẹp đó, hắn cũng chẳng có cách nào để dùng năng lực chết thay được nữa, vì lúc này hắn không bị tấn công.
Cùng lúc đó, cảm giác khó thở mà Vương Sát Linh đang cảm nhận cũng biến mất không còn dấu vết: "Tiểu Vương, tôi vẫn có thể đánh tiếp, không cần nương tay đầu, hôm nay tôi muốn phá vỡ giới hạn, vượt qua cả trước kia"
Bấy giờ làn da trên hai tay của Diệp Chân đã bị thối nát hoàn toàn, cứ như đã bị cái gì đó ăn mòn, từng mảng da thịt tróc ra sau đó rơi xuống, để lộ ra bộ xương quái dị.
Bộ xương này không có màu trắng bệch mà là màu đen, giống hệt xương trên cơ thể người đã chết.
Ngoài ra màu đen này còn liên tục lan ra để ăn mòn vào tận sâu bên trong.
Dần dần nó đã ăn mòn gần hết nửa cánh tay của Diệp Chân.
Đây là dấu hiệu của việc lệ quỷ sắp sống lại.
Vì Diệp Chân đã dùng rất nhiều sức mạnh linh dị, hơn nữa còn là để đối phó với lệ quỷ kinh khủng đến thế kia.
Nhưng càng gần với lúc lệ quỷ sống lại, sức mạnh linh dị mà Diệp Chân dùng lại càng trở nên đáng sợ hơn.