"Khụ... khụ."
Vương Sát Linh xoa cổ: "Diệp Chân, trận chiến giữa chúng ta chẳng có chút ý nghĩa nào cả, hơn nữa vừa rồi anh cũng hiểu rõ rồi đấy, nếu còn tiếp tục đánh thì cả hai sẽ bị thương nặng mà thôi, nên dừng lại tại đây.
Tôi sẽ coi như hôm nay không xảy ra chuyện gì."
"Anh nói gì cơ?"
Diệp Chân lập tức nổi giận: "Chúng ta đánh nhau thế này đã gây chú ý đến người khác, sao anh có thể nói là coi như chẳng xảy ra chuyện gì, anh coi tôi là cái gì hả? Dù tôi có rơi vào thế yếu, nhưng vẫn chưa thua."
Vương Sát Linh cảm giác mình nói ra câu nào cũng giống như đang khiêu khích Diệp Chân.
Suy nghĩ của con người này hoàn toàn khác với người bình thường.
"Anh nên hiểu rằng bên cạnh tôi còn có bốn con quỷ, một mình anh đánh lại nổi bốn con quỷ của tôi hay sao? Vừa nãy khi ra tay chắc anh cũng hiểu rõ, anh khó khăn lắm mới đủ sức đánh với ông nội của tôi, nếu bà nội của tôi cũng tham gia thì anh sẽ chết rất thảm giống như vừa rồi.
Hơn nữa cha mẹ của tôi vẫn còn chưa xuất hiện, không phải tôi đang đe dọa anh, mà tôi chỉ đang nói sự thật."
Vương Sát Linh hít sâu, nhìn chăm chú vào hắn rồi nói.
"Đương nhiên, nếu anh muốn, anh cũng có thể vượt qua những con quỷ của tôi để giết tôi, tôi nghĩ anh có thể làm được chuyện đó.
Nhưng nếu vậy thì cũng có ý nghĩa gì đâu? Anh muốn giết tôi, hay muốn thắng tôi?"
Diệp Chân nghe vậy cũng im lặng một lúc lâu, hắn thở dài rồi nói: “Anh nói rất đúng, nếu tôi giết anh, thì dù tôi có thắng cũng chẳng phải là anh hùng, nhưng nếu tôi không giết anh thì chẳng thắng nổi những con quỷ của anh, dù như vậy thì tại sao anh lại muốn dừng lại, họ Diệp tôi đây tình nguyện chết đứng chứ không cầu xin để được sống sót"
"Biết đó là nỗi sỉ nhục nhưng sau đó vẫn dũng cảm đã là sự tiến bộ rất lớn của anh rồi, anh nên đi đâu đó tập luyện thêm rồi lại về đây đánh với tôi thêm một trận nữa, chứ không nên cố tìm cách để chết cùng tôi."
Vương Sát Linh nói theo mạch suy nghĩ của Diệp Chân.
Dù mọi chuyện như thế nào, hôm nay chắc chắn phải dùng được trận chiến này lại.
Nếu còn đánh tiếp, hắn lo rằng mình có thể chết lúc nào không hay, vậy nên dù trong tay hắn vẫn còn búp bê chết thay thì cũng không ổn chút nào.
Hắn không muốn tiếp tục đặt bản thân mình vào trong nguy hiểm.
Vừa rồi suýt bị giết chết đã khiến Vương Sát Linh cảm thấy rất sợ hãi.
"Tập luyện thêm nữa sao?"
Diệp Chân hơi cúi đầu nhìn hai bàn tay đã thối rữa của mình.
Hắn cảm thấy hai nắm đấm của mình đã mạnh hơn trước, nhưng càng bị linh dị ăn mòn sâu hơn, nếu hắn không dừng lại, chẳng mấy chốc nữa hắn cũng sẽ chết.
"Hừ!"
Hắn hừ lạnh một tiếng, sau đó sử dụng năng lực kẻ chết thay, dấu hiệu ăn mòn lập tức dừng lại, tình hình lệ quỷ sống lại đã chuyển biến tốt hơn.
"Nhưng dù tôi có rèn luyện đến đâu cũng chẳng thể so được với tối của bây giờ, anh không cần nương tay, cứ việc giết tôi đi.
Anh yên tâm, tôi không biết cách vượt qua quỷ của anh để tấn công anh đâu."
Diệp Chấn thét lên, hắn muốn đánh tiếp.
Vì hắn cảm nhận được mình đã tiến bộ hơn trước đây rất nhiều rồi.
"Diệp Chân"
Sắc mặt Vương Sát Linh trở nên tối sầm không gì tả nổi.
Lúc này đây, hắn rất muốn lấy mấy cây đinh quan tài ra để tiễn thẳng người này lên đường, tái hiện lại cảnh mà Dương Gian đã làm trước đó.
Nhưng lý trí nói cho hắn biết, hắn tuyệt đối không thể làm như thế.
Một khi đinh đóng quan tài bị lộ ra thì bất cứ kẻ nào trong giới linh dị cũng sẽ biết hắn đã trộm quỷ chết đói, tới lúc đó hắn còn phải đối mặt với rất nhiều phiền phức hơn cả ngày nay.
Hơn nữa, Dương Gian vẫn đang ở thành phố Đại Đông, ai biết bây giờ hắn có đang âm thầm quan sát trận đánh này hay không.
Trong lúc này, trận chiến căng thẳng giữa Diệp Chân và Vương Sát Linh vẫn chưa kết thúc.
Người trước thì muốn đánh tiếp, người sau tuy định dùng tay nhưng không muốn khiến bản thân mình gặp phải nguy hiểm nữa.
Mọi chuyện không chỉ do một mình Vương Sát Linh quyết định, vì chỉ cần Diệp Chân không lùi bước thì hắn vẫn phải đánh tiếp.
Còn lúc này, Dương Gian chỉ là một nhân vật quần chúng đang ăn dưa bình thường mà thôi.
Hắn ngồi trong quán ăn bán hàng bên đường vui vẻ ăn hải sản, xiên nướng, cứ như chưa từng thấy trận đánh của hai người kia.
Thậm chí hắn còn có tâm trạng đi dạo khắp thành phố Đại Đông.
Chỉ là hướng hắn đi dạo hơi đặc biệt, trong chốc lát đã đến một con đường cổ kính, con đường này có ít người đi lại hơn những con đường khác, đèn đường mờ mịt, hàng cây to lớn lâu đời hai bên đường xanh um tươi tốt, có cảm giác như đã trải qua rất nhiều năm tháng.
Mà bên cạnh con đường cổ kính này lại có một tòa nhà cũ được xây từ thời kỳ dân quốc.
Trong căn nhà cũ này tối om, cánh cửa sắt đóng chặt cứ như đã bỏ hoang lâu ngày không có ai vào sinh sống.
Căn nhà này tuy bỏ hoang đã lâu nhưng không hề dột nát, dù cũ nhưng công trình kiến trúc vẫn còn rất tốt, tường nhà chưa hề bong tróc, thậm chí chỉ cần quét dọn sạch sẽ rồi quét vôi lại một lượt là người ta có thể đến ở được luôn.
Trong lúc chờ chương các bạn có thể đọc: C ĐỐI TƯỢNG HẸN HÒ CỦA TA LÀ THẦN MINH CHI NỮ (BẢN DỊCH): Hài hước, dị năng, đô thị, trang bức...
-