Vương Sát Linh rót một chén trà, sau đó một hơi uống hết.
Hắn thật sự khát, vì trước đó bị Diệp Chân dọa sợ khiến cả người toát mồ hôi lạnh.
"Yên tâm, tôi tự biết đi lấy."
Dương Gian nói tiếp: "Bây giờ Diệp Chân đi rồi, ngày mai phải đến tổng bộ tham gia hội nghị, đừng tìm lý do nữa."
Vương Sát Linh nói: "Vừa rồi nếu cậu chịu ra tay thì có thể giết chết Diệp Chân rồi, định quan tài mà cậu đang nắm giữ khống chế anh ta rất mạnh.
Nhưng bây giờ cậu thả anh ta đi, đợi một ngày nào đó anh ta lớn mạnh hơn nữa thì cả tôi và cậu sẽ không phải là đối thủ của anh ta, đến lúc đó trong dân gian xuất hiện một ngự quỷ nhân lợi hại như vậy sẽ khiến tổng bộ khó có thể xử lý."
"Không cần cố gắng châm ngòi làm gì.
Tôi muốn làm như thế nào là chuyện của tôi, không liên quan gì đến anh.
Vả lại bây giờ tôi đã đảm nhận chức vụ đội trưởng thực thi pháp luật, nếu cần thì tôi có thể giết cả đội trưởng".
Dương Gian lạnh lùng liếc nhìn hắn ta.
"Đội trưởng thực thi pháp luật? Thì ra là thế.
Đây chính là nguyên nhân cậu đích thân tới thành phố Đại Đông mời tôi tham dự hội nghị."
Vương Sát Linh dừng lại, sau đó hắn ta mới hiểu rõ ý của đội trưởng thực thi pháp luật này.
"Nhưng tại sao cậu lại muốn nhắm vào tôi? Giữa chúng ta không có thù oán gì sâu sắc, chuyện đồng hồ quả lắc vào lần trước là do tôi sai, nhưng cùng lắm là do tôi không làm tròn trách nhiệm mà thôi, cũng không cố ý hại cậu.
Lẽ ra quan hệ giữa chúng ta nên tốt hơn chứ không phải giống như bây giờ."
Dương Gian nói: "Không, anh hiểu lầm rồi.
Tôi không nhắm vào anh, ít ra thì tôi cũng không thật sự có ý muốn đánh nhau.
Nhưng thật ra lúc tôi mời những đội trưởng khác suýt chút nữa đã đánh nhau rồi, tôi chỉ khiêu khích anh một chút mà thôi."
"Khiêu khích tôi? Có thể nói ra thẳng thắn như vậy à?"
Vương Sát Linh sửng sốt một chút.
Dương Gian nói: "Chẳng có gì không tốt cả, nhưng trong lòng anh cũng hiểu rõ mà."
Vương Cát Linh cười khổ: "Nói thẳng ra thì chẳng có ý nghĩa nữa rồi, nhưng vì sao tôi là đối tượng bị khiêu khích? Tôi vẫn luôn rất phối hợp với bên tổng bộ."
"Vì tôi luôn cảm thấy anh làm người ta không yên lòng.
Một người khống chế bốn con quỷ, anh có thể tung hoành trong giới linh dị nhưng lại trốn ở thành phố Đại Đông và không ra khỏi nơi này.
Nếu không phải anh có mưu đồ gì thì chính là muốn khám phá cuộc sống này, muốn hiểu rõ những bí ẩn trong cuộc đời.
Nhưng tôi nghĩ xác suất anh là loại người thứ nhất lớn hơn một chút, nên tôi đã dẫn Diệp Chân đến đây thăm dò anh xem thế nào.
Đáng tiếc không có tác dụng gì"
"Diệp Chân do cậu dẫn tới?"
Vương Sát Linh nheo mắt lại, nhìn chằm chằm Dương Gian.
Dương Gian nói: "Tôi chỉ nói cho anh ta biết anh đang khống chế bốn con quỷ, thực lực rất mạnh.
Anh ta thích đấu với cao thủ nên đã tới đây.
Chỉ đơn giản như vậy thôi."
"Cậu không lo việc tôi sẽ bị anh ta giết chết sao?"
Vương Sát Linh hỏi.
"Nếu anh ta giết chết anh, tôi sẽ báo thù cho anh."
Dương Gian nói tiếp: "Dù sao một người đội trưởng chết là chuyện lớn, nhất định phải ra mặt rồi.
Tuy nhiên, nhà họ Vương của anh tuyệt tự sẽ phiền lắm đấy, nên tôi đề nghị anh tìm một người phụ nữ sinh một đứa con là tốt nhất.
Để cho đời thứ tư của nhà họ Vương ra đời, như vậy sẽ có thêm một lớp bảo hiểm, tránh cho không có ai khống chế được mấy con quỷ kia"
Sau khi Dương Giang xác nhận Vương Sát Linh chắc chắn sẽ tham gia hội nghị, coi như mục đích của chuyến đi này đã hoàn thành rồi.
Vương Sát Linh thấy Dương Gian đã rời khỏi, lúc này mày hắn nhíu lại thật chặt: "Vậy mà Dương Gian này lại nghi ngờ đến mình, đây là trực giác sao? Hay là hắn thật sự điều tra ra được thứ gì?"
Vào lúc này, trong lòng hắn bắt đầu cảm thấy bất an không thể giải thích được.
Dù sao việc hắn đánh cắp quỷ chết đói và lên kế hoạch mở ra cổ trạch đã từ rất lâu rồi.
Bây giờ kế hoạch vừa mới bắt đầu đã bị Dương Gian để ý, vậy e rằng nếu hắn thật sự có hành động gì sẽ bị phát hiện ngay lập tức.
"Quả nhiên do mình quá khiêm tốn nên khiến bản thân trở nên khác biệt, việc này dẫn tới nhiều người cảm thấy không yên lòng với mình."
Vương Sát Linh xoa đầu.
Hắn cảm thấy bản thân mình bị theo dõi không có kẽ hở, không thể nào thực hiện kế hoạch thành công.
Cách duy nhất chính là đóng tròn vai một người đội trưởng, sau đó tiếp tục lặng lẽ thực hiện kế hoạch mở lại cổ trạch của mình, dù sao hắn cũng có rất nhiều thời gian.
Những ngự quỷ nhân này chỉ sống được mấy năm, dù họ có theo dõi hắn chặt chẽ thì chỉ một thời gian ngắn ngủi mà thôi, sẽ không dài lâu.
Sau khi rời khỏi thành phố Đại Đông, Dương Gian đang đi bộ một mình trên con đường trong thị trấn nhỏ nào đó.
Hắn nhìn đồng hồ một chút, bây giờ đã là mười giờ ba mươi lăm phút.
Hắn nhớ lại danh sách hồ sơ các đội trưởng ở tổng bộ, có lẽ chỉ còn một đội trưởng cuối cùng là hắn chưa liên lạc nữa thôi.
Đó là một người đội trưởng hắn chưa từng gặp mặt, tên là Trương Chuẩn.
Theo những gì trong tài liệu trình bày, người đội trưởng này vẫn luôn hoạt động ở nước ngoài, gần đây hắn ta mới về nước.
Còn về việc hắn ta làm gì ở nước ngoài thì trong tư liệu không giải thích rõ ràng.