"Chúng ta chẳng có lý do gì để trở thành kẻ thù cả."
Vương Sát Linh nói.
"Anh có được sức mạnh lớn nhất trong tất cả các đối thủ mà tôi từng gặp, vậy là đủ rồi."
Diệp Chân nói tiếp: "Tôi muốn về thành phố Đại Hải, cảm ơn anh hôm nay đã chỉ dạy, tôi đây sẽ khắc ghi trong tim."
Nói xong, hắn quay người rời khỏi đó.
Hắn bước đi vô cùng dứt khoát, chẳng có chút do dự nào.
"Tên điển này..."
Cuối cùng Vương Sát Linh cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, cả người hắn căng thẳng quá mức nên cảm thấy mệt lả, cơ thể không ngừng toát mồ hôi lạnh.
Hắn lại nhìn sang ông bà nội đang đứng ở bên cạnh.
Trên người những lệ quỷ kinh khủng kia đã xuất hiện từng vết rách, mặc dù những vết rách này đang từ từ biến mất, nhưng vẫn có những vệt máu tươi sền sệt màu đen chảy xuống như dòng nước.
May mà bọn chúng là quỷ nên có giết cũng không thể chết, bị thương một chút cũng không sao, chẳng mấy chốc sẽ hồi phục lại như cũ.
Diệp Chân vừa rời đi đã thấy ánh sáng màu đỏ chiếu tới đây, Quỷ Vực quen thuộc này lan tới cao ốc Ninh An.
"Đó là Quỷ Vực của Dương Gian...".
Diệp Chân thấy Dương Gian ở bên trong Quỷ Vực, Dương Gian cũng thấy Diệp Chân, hai người đối mặt với nhau.
Nhưng Diệp Chân chỉ khẽ gật đầu một cái thật nhẹ, không hề dừng lại.
Vì bây giờ hắn còn cần phải trở nên mạnh hơn mới được, trước mắt không có tư cách khiêu chiến Dương Vô Địch này.
"Anh ta muốn rời khỏi thành phố Đại Đông sao, xem ra chuyện này đã kết thúc.
Tuy nhiên, anh ta rời đi với thân phận là bên thua, nếu không về mặt của anh ta cũng không khó coi như thế."
Vẻ mặt Dương Gian hơi thay đổi khi nhìn theo hướng Diệp Chân rời đi.
"Như thế cũng tốt, sau khi Vương Sát Linh thắng Diệp Chân thì chắc chắn sẽ bị Diệp Chân quấn lấy, đỡ phải đến lúc đó anh ta lại tìm mình để đánh nhau"
Ngay sau đó, hắn đã tới tòa cao ốc Ninh An.
Lúc này Vương Sát Linh đang ngồi trên sô pha uống trà và nghỉ ngơi.
Tuy nhiên, Dương Gian đột nhiên đến đây đã khiến thần kinh của hắn ta phải căng thẳng thêm lần nữa.
"Cậu tới rất đúng lúc.
Diệp Chân vừa rời khỏi, cậu đã đến đây ngay, người không biết còn nghĩ các người đã thương lượng trước với nhau đấy."
Hắn ta vẫn chưa thấy Dương Gian, nhưng khi thấy ánh sáng đỏ chiếu vào thì trong lòng hắn đã biết rõ người đến là ai rồi.
Tuy nhiên, sự xuất hiện của ông già khủng bố ở bên cạnh đã đủ sức ngăn cản tất cả linh dị cho hắn.
"Diệp Chân thật sự thua, anh ta không phải là đối thủ của anh."
Dương Gian chậm rãi đi ra từ trong một góc tối, hắn nhìn lướt qua hai lão già ở bên cạnh Vương Sát Linh.
"Ngự quỷ nhân thời dân quốc hóa thành vong hồn bảo vệ cho thế hệ sau, thật ra sự tồn tại khủng bố như vậy không dễ đối phó chút nào.
Vì dù sao ngự quỷ nhân ở thế hệ này có mạnh đến mức nào cũng chỉ tồn tại được mấy năm, không bằng những lão quái vật đã tồn tại mấy chục năm.
Anh rất may mắn, một người có thân phận bình thường lại chen được chân vào hàng ngũ đội trưởng"
Dương Gian nói tiếp: "Đây là dạng tồn tại có một không hai trong giới linh dị đấy."
"Dương Gian, cậu nói mỉa mai tôi vì tôi dựa vào sự che chở của người lớn trong nhà sao?"
Vương Sát Linh hỏi.
"Tôi không có ý này.
Chỉ là tôi muốn biết nếu tôi ra tay tấn công hai lệ quỷ bên cạnh anh thì rốt cuộc có phần thắng hay không?"
Ánh mắt Dương Gian hơi chuyển động.
Vương Sát Linh lập tức im lặng.
Hắn ta hiểu ý của Dương Gian, hắn nói ra câu này với ý chính là có thể giết chết mình trong lúc thử nghiệm hay không.
Dương Gian khác với Diệp Chân, hắn đang nắm giữ chiếc đinh quan tài thứ hai trong giới linh dị, khi bốn con quỷ bên cạnh mình đối đầu với Dương Gian sẽ trực tiếp giảm đi một con, không phải ông nội của mình bị đóng đinh chết thì chính là bà nội của mình bị đóng chết.
Ngoài việc đó ra, bản thân Dương Gian cũng khống chế sức mạnh linh dị rất đáng sợ.
Vì thế hắn ta thật sự không có lòng tin mình sẽ thắng Dương Gian.
"Cậu giỏi hơn Diệp Chân.
Nếu cậu thật sự ra tay, chắc chắn cậu sẽ dành nhiều phần thắng hơn.
Tuy nhiên, đến phút cuối cùng có xảy ra chuyện gì thì chưa xác định được."
Vương Sát Linh không hề tỏ ra yếu kém, hắn có quyền tỏ ra mạnh mẽ hơn một chút.
Vì hắn vừa đánh lui được một Diệp Chân, khiến hắn hiểu được quy tắc sinh tồn trong giới linh dị này.
Tỏ ra nhún nhường không có tác dụng gì cả, lúc cần thiết phải cứng rắn dùng thực lực đè ép đối thủ, nếu không sẽ luôn có rắc rối tìm tới.
Quỷ nhãn của Dương Gian hơi chuyển động nhìn chằm chằm hai con quỷ kia: "Đáng tiếc, lần này tôi tới đây tìm anh để tham dự cuộc họp, không phải tìm tới để đánh nhau, nếu không tôi thật sự muốn thử một lần.
Dù sao thì tôi vẫn nhớ rất rõ chuyện lần trước."
Trong sự kiện lời nguyền đồng hồ quả lắc vào lần trước, vì Vương Sát Linh không ra tay nên khiến Trần Kiều Dương chạy thoát, hai người kết thù từ đó.
"Diệp Chân không phải là người của tổng bộ, anh ta ra tay thì tôi cũng có thể hiểu được, nhưng cậu không có lý do ra tay với tôi.
Còn đồng hồ quả lắc ở trong nhà cổ của tôi đấy, cậu có bản lĩnh thì đến đó lấy.
Tuy nhiên, tôi phải nhắc nhở cậu một cầu, xảy ra bất cứ chuyện gì thì cậu tự chịu trách nhiệm lấy."