Tuy hắn nắm chắc trong tay, nhưng muốn vậy phải trả cái giá quá lớn, giờ có lấy nó ra mà không có lý do gì cũng tạm thời không thể dùng được.
Vào lúc này, bỗng dưới chân hắn xuất hiện một vũng nước đọng.
Hắn muốn để lại quỷ hồ linh dị ở vị trí này, như thế lần sau xuất hiện ở đây sẽ tiện hơn, đỡ phải chạy đến thành phố Đại Đông, đánh rắn động cỏ khiến Vương Sát Linh phát hiện ra.
Dù sao nếu Vương Sát Linh thật sự định ngăn cản thì sẽ rất phiền phức.
Sau khi để lại những dấu chân ướt nhẹp, Dương Gian không dừng lại nữa mà xoay người rời khỏi đó.
Tuy nhiên khi hắn chỉ vừa xoay người lại đã thấy một người đàn ông quái dị, hắn ta đứng trên hành lang cách đây không xa, vẻ mặt người đàn ông đó chết lặng nhìn về phía này, nhìn chăm chú tất cả mọi chuyện.
"Vương Lục, ông đã chết bao nhiêu năm rồi, bây giờ con trai ông đang đánh nhau không thể bảo vệ được căn nhà cổ này, chẳng bằng giao cho tôi đi, tôi sẽ bảo vệ nơi này giúp anh ta, nếu sau đó có thất bại khiến cho tình huống nơi này rối tung cả lên, ông còn phải tìm người đến chùi mông đít cho anh ta."
Nét mặt Dương Gian chẳng chút thay đổi.
"Đạo lý người mang vật quý sẽ bị mắc tội, chắc chắn lúc còn sống ông vẫn nhớ."
Sau khi chết nhiều năm như vậy, giờ đây Vương Lục đã hóa thành lệ quỷ quanh quẩn trong căn nhà cổ, giờ đối mặt với Dương Gian lại chẳng trả lời câu nào, nhưng sau khi Dương Gian nói xong, nó cũng không còn đứng ở đó, mà từ từ đi về phía khác.
Cứ như nó nghe hiểu lời mà Dương Gian đã nói.
Hoặc có thể nói con quỷ này vẫn còn giữ một chút ý thức lúc còn sống chăng? Dương Gian không rối rắm thêm về vấn đề này nữa, hắn rời khỏi căn nhà cổ.
Hắn lại nhìn đồng hồ.
Đã mười giờ rồi, đến lúc căn nhà cổ đằng sau mở ra, trong căn phòng cũ kỹ vắng lặng vang lên âm thanh của đồng hồ quả lắc.
Dương Gian cũng nghe thấy, nhưng chỉ khẽ ngẩng đầu nhìn tòa nhà Ninh An cách đó không xa: "Mình đã chuẩn bị xong hết các bước rồi mà họ vẫn chưa đánh xong sao? Nếu còn tốn thêm thời gian nữa thì hôm nay mình khỏi đi ngủ, ngày mai còn một đống chuyện lớn cần làm đấy."
"Bỏ đi, hay đến đó thúc giục họ, bây giờ cũng đến lúc rồi."
Hắn nhìn tòa nhà Ninh An sừng sững kia, thấy đèn vẫn tối là biết trận chiến linh dị vẫn chưa kết thúc, hơn nữa Diệp Chân vẫn đang ở thế yếu.
Vì hắn ta không tỏa hào quang chói lọi ra khắp nơi.
Hắn nghĩ một chút rồi mở quỷ nhãn trên trán ra, sau đó một luồng ánh sáng đỏ bắn về phía tòa nhà đằng xa kia.
Ngay sau đó, hắn biến mất tại chỗ.
Cũng cùng lúc đó, trên tầng cao nhất của tòa nhà Ninh An sừng sững, tối tăm và lạnh lẽo tỏa ra mùi máu tanh và mùi thịt thối của xác chết.
Diệp Chân cầm trường kiếm đã biến hình trở nên uốn lượn, hai tay máu thịt be bét, toàn thân nhuốm máu.
Lúc này hắn đành phải thở dài bất lực nói: "Trận chiến này, tôi thua rồi, Vương Sát Linh, anh thắng.
Trong giới linh dị này, tôi tình nguyện gọi anh là Lão Nhị, đứng thứ hai sau Dương Vô Địch."
Cuối cùng hắn cũng nhận thua.
Hai lệ quỷ màu trắng và đen đứng đằng trước giống như hai vực sâu không thể nhảy qua, dù người đó là hắn cũng chẳng có cách nào đối phó với chúng.
Với Diệp Chân mà nói, hắn đã chiến đấu đến điên cuồng, lại còn hết sức liều mạng vẫn không có cách nào để xử lý hai con quỷ này.
Mặc dù Vương Sát Linh không ra tay nhưng cũng toát mồ hôi lạnh, hắn thấy rõ Diệp Chân liều mạng đến mức nào.
Hơn nữa, nếu còn đánh tiếp, ông bà nội của mình sẽ càng khó bắt được người kia, e rằng sau này sẽ càng ngày càng khó giết được hắn hơn nữa.
Thậm chí vào trận chiến cuối cùng cũng khiến hắn sợ hết hồn, Sợ rằng Diệp Chân sẽ hóa thành vong hồn rồi trở thành lệ quỷ có sức mạnh kinh khủng vượt xa cả ông bà nội của hắn.
Tuy nhiên vẫn còn may mắn, cuối cùng hắn cũng tình nguyện dừng lại.
"Nếu nói một cách nghiêm túc thì tôi không thắng anh, mà ông bà nội của tôi thắng anh.
Họ là ngự quỷ nhân từ thời dân quốc, đã sống rất lâu rồi, vậy nên họ đã đi rất xa trên con đường điều khiển lệ quỷ, giờ chết đi rồi còn đáng sợ hơn cả lúc còn sống.
Anh có thể lấy một chọi hai đã là giỏi lắm rồi, nếu tiến thêm bước nữa thì cả giới linh dị này sẽ chẳng còn là đối thủ của anh."
Vương Sát Linh nói vậy, nhưng trong lòng hắn lại nghĩ khác.
Một khi Diệp Chân thật sự có cơ hội chiến thắng ông bà nội của hắn, hắn sẽ không chút do dự mà lấy định quan tài để đóng đinh Diệp Chân xuống, nhất định không thể để mối đe dọa lớn như thế tồn tại được, nhưng vẫn may chuyện này chưa xảy ra.
"Không cần giải thích nhiều như thế, thua là thua, họ Diệp tôi cũng chẳng phải không thể nhận thua."
Sau đó Diệp Chân cười to: "Tuy nhiên, thông qua trận chiến hôm nay mà tôi đã học được rất nhiều thứ, cũng thấy một con đường mới.
Đợi tôi tu hành xong, tôi nhất định sẽ vùng dậy, san bằng hết tất cả kẻ thù."
Hắn rất có lòng tin vào bản thân mình, hơn nữa cũng không hề khoác lác.
Hắn đã học được rất nhiều điều vào những lúc không thể chiến thắng lệ quỷ.
CICL.