Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 2852 - Chương 2852: Tập Kích

Chương 2852: Tập Kích

Đội Trưởng Chấp Pháp Đúng là Vương Tiểu Minh đang ngồi trên xe lăn, mà đối tượng bị tập kích nổ súng lại là Dương Gian đứng ở đối diện với Vương Tiểu Minh.

Một viên đạn xuất hiện chuẩn xác ở trên trán Dương Gian, thế nhưng chất lỏng thấm ra từ lỗ đạn không phải máu tươi, mà là nước hồ lạnh lẽo đang ức ra ồ ạt.

"Ầm!"

Ngay sau đó, tiếng súng thứ hai vang lên.

Dương Gian lại bị bắn trúng.

Thế nhưng chẳng mấy chốc, tiếng thứ ba rồi tiếng thứ tư... liên tục vang lên bảy lần, lần nào súng cũng đều bắn trúng Dương Gian, không có một viên nào lệch đi cả.

Sau bảy viên này, Vương Tiểu Minh dùng tay.

Bởi bị hắn đã bắn sạch đạn.

Sắc mặt Dương Gian bình tĩnh, cho dù thân thể trúng bảy viên đan nhưng vẫn đứng vững vàng tại chỗ như cũ, không hề bị lay động, chỉ mở miệng hỏi: “Đây là ý gì?"

“Cậu biết không, trước đây tôi và em trai tôi sống ở tiểu khu này"

Vương Tiểu Minh thở dốc hổn hển, tay cầm súng của hắn đang run lên, vì hiện tại thân thể hắn rất khó có thể tiếp tục chống đỡ, cho dù là nổ súng cũng rất miễn cưỡng.

"Khi đó tiểu khu có rất nhiều trẻ con, lúc ấy em trai tôi thường hay bị những đứa trẻ khác bắt nạt, thế nhưng lần nào tôi cũng làm chỗ dựa cho nó, giúp nó dạy dỗ những đứa trẻ khác.

Có lẽ tôi chăm sóc nó quá tốt, dẫn đến sau này khi nó lớn lên thì rất phản nghịch, không trưởng thành, thường hay gây rắc rối"

“Lần cuối cùng nó gặp rắc rối thì tôi lại không thể giúp được nó, sau đó nó bị cậu giết chết.

Nhưng tôi vẫn là anh trai của nó, cho nên tôi vẫn luôn muốn báo thù cho nó, khụ khụ"

Hắn ho kịch liệt, bạo phát tình cảm và sự thù hận mà mình kìm nén đã lâu ra ngoài.

"Thật ra tôi có rất nhiều cơ hội để giết cậu, thế nhưng tôi không thể làm như vậy, vì lý trí nói cho tôi biết em trai tôi là một tội phạm, nó chết là trừng phạt đúng tội, hơn nữa cậu là ngự quỷ nhân vô cùng quan trọng của tổng bộ, tôi không thể giết chết một ngự quỷ nhân đứng đầu chỉ vì thù hận cá nhân được."

“Cậu còn sống thì rất nhiều người đều có thể sống, cậu chết rồi thì rất nhiều người cũng sẽ chết."

“Cho nên tôi vẫn luôn chờ một cơ hội, chờ một cơ hội cậu phản bội tổng bộ, phạm phải sai lầm, sa đọa... như thế thì tôi có thể quang minh chính đại mà làm thịt cậu, báo thù cho em trai tôi."

Vương Tiểu Minh nắm chặt cây súng đã bắn sạch đạn, bàn tay trắng hếu của hắn đã nổi đầy gân xanh, nội tâm cực kỳ kích động.

"Nhưng tôi không chờ được nữa, sinh mệnh của tôi sắp đi tới đoạn đường cuối, hôm nay là cơ hội cuối cùng mà tôi có thể báo thù, tôi không muốn ôm tiếc nuối mà rời đi."

“Hóa ra là như vậy, nếu anh muốn ra tay thì ít nhất phải là viên đạn hoàng kim, mà không phải là dùng đạn thông thường thế này."

Dương Gian giang bàn tay ra, bên trên lập tức xuất hiện bảy viên đạn, sau đó nhẹ nhàng run lên rồi nhét vào trong đất, đồng thời vết đạn trên thân thể cũng nhanh chóng khép lại, chẳng mấy chốc đã khôi phục như lúc ban đầu.

Vương Tiểu Minh cố nặn ra vẻ tươi cười: “Chẳng phải kết quả đều giống nhau hay sao?"

“Cũng đúng, ngoài ra tôi còn muốn hỏi anh một vấn đề... chức vị đội trưởng chấp pháp của tôi có được tính không?"

Dương Gian hỏi ra.

"Tính, bất cứ lúc nào cũng tính."

Vương Tiểu Minh gật đầu, chân thành nói.

Sau đó, Dương Gian lại nói: “Thẩm Lương, nếu có người tập kích một vị đội trưởng chấp pháp, dựa theo quy củ của tổng bộ thì phải xử lý như nào?"

Thẩm Lương hơi biến sắc, do dự không biết nên trả lời như thế nào.

“Nói"

Dương Gian quát một tiếng.

"Cầm súng đồng thời tấn công một vị đội trưởng chấp pháp, dựa theo quy định của tổng bộ thì phải giết."

Thẩm Lương cắn răng nói, nội tâm hắn khẽ run.

Không thể tin được lại xảy ra chuyện như thế này, không ngờ Vương Tiểu Minh lại ra tay với Dương Gian.

Đây chính là chuyện lớn bằng trời đó.

"Rất tốt."

Dương Gian nói.

Sau đó dưới chân hắn xuất hiện một bãi nước đọng, ồ ạt tràn ra.

Một cây trường thương màu vàng bị nứt trồi lên từ trong đống nước rồi bị Dương Gian nắm lấy, xoay một vòng ở giữa không trung rồi chĩa mặt lưng khảm dao bổ củi về phía Vương Tiểu Minh.

Mặt này không phải linh dị mà là hoàng kim, là kim loại, mặc dù lưng dao hơi dày nhưng đối với người bình thường mà nói thì đã đủ rồi.

“Để tôi tiễn anh lên đường."

Dương Gian cất giọng.

"Làm phiền cậu rồi”.

Vương Tiểu Minh mỉm cười, lộ ra vẻ mặt được giải thoát.

Còn chưa nói xong, hắn chỉ còn nghe được tiếng gào thét ở bên tai.

Không có đau đớn.

Vương Tiểu Minh lập tức cảm thấy trời đất xoay chuyển.

Trong chớp mắt, một cái đầu rời khỏi cổ và lăn xuống đất.

Màu tươi nóng hổi bắn tung tóe, nhiễm đỏ thi thể trắng hếu gầy gò trên xe đẩy kia.

"Dương Gian, ngừng lại."

Lúc này Thẩm Lương chạy như điện tới, nhào lên thân thể của Dương Gian rồi giữ lấy tay hắn, nỗ lực ngăn cản một đao kia bổ xuống.

Nhưng đã chậm rồi.

Dương Gian không chút do dự, thật sự giết chết Vương Tiểu Minh.

Thẩm Lương giật mình đứng tại chỗ, vẻ mặt đầy hoảng sợ: “Không, không thể giết anh ấy, anh ấy chính là giáo sư Vương"

“Không có ai không thể giết, ngoài ra tôi là Dương Gian, đội trưởng chấp pháp Dương Gian."

Dương Gian vừa lạnh lùng lại bình tĩnh nói.

"Xong rồi, xảy ra chuyện lớn rồi."

Lúc này trong đầu Thẩm Lương chỉ còn một suy nghĩ như vậy.

Bình Luận (0)
Comment