"Hà Ngân Nhi, rất vui được gặp lại cô.
Tổng bộ đã rất lo lắng khi cô biến mất quá lâu lần trước.
Bây giờ thấy cô không sao cả, tôi rất yên tâm."
Đôi mắt Tào Duyên Hoa sáng lên và chào đón nồng nhiệt.
Hà Ngân Nhi là một trong những ngự quỷ nhân sớm nhất ở tổng bộ.
Hơn nữa còn rất hòa đồng, xử lý các sự kiện linh dị cũng rất tích cực.
Ấn tượng của hắn với Hà Ngân Nhi rất tốt và cũng rất sâu sắc.
"Sống lại từ cõi chết, không tốt cũng không xấu, nhưng người tên là Dương Gian mà tổng bộ phái tới có thái độ rất tệ và suýt đánh nhau với tôi vì một số vấn đề cá nhân."
Hà Ngân Nhi lạnh lùng nói Tào Duyên Hoa cười khổ.
Dương Gian? Bây giờ hắn là đội trưởng chấp pháp, việc tổ chức cuộc họp của đội trưởng là hoàn toàn nhờ vào hắn.
Hắn cũng không có cách nào, sau này còn phải nương nhờ vào hắn.
Không có cách nào.
Tào Duyên Hoa chỉ đành giảng hòa: “Cuộc họp đội trưởng có hơi gấp gáp.
Dương Gian được tổng bộ nhờ đi mời các vị tới tham gia cuộc họp.
Tuy rằng có chút xây xát, nhưng hi vọng các vị hiểu cho và lượng thứ.
Mọi chuyện lấy đại cục làm trọng.
Nếu như thực sự có gì bất mãn thì có thể nói với tôi, tôi sẽ xin lỗi mọi người."
“Thôi được rồi, cũng không phải chuyện gì to tát, ông không cần phải xin lỗi, tôi cũng không để bụng chuyện đó."
Hà Ngân Nhi không đắn đo thêm nữa, cô chuyển hướng nhìn những người khác.
"Lâu lắm rồi không tới tổng bộ, thêm không ít gương mặt mới, cũng ít đi rất nhiều người.
Vệ Cảnh, ở đây tôi chỉ quen mỗi cậu rồi, cậu không giới thiệu chút sao?"
Dù cô còn trẻ, nhưng đã ở tổng bộ rất lâu rồi, cùng một nhóm với Vệ Cảnh.
Còn về những người khác, nghiêm khắc mà nói thì đều là hậu bối.
Vệ Cảnh đờ đẫn nói: “Đây đều là đội trưởng của tổng bộ, cô chắc cũng đã xem qua tư liệu rồi, tôi cũng không giới thiệu nữa, tin rằng rất nhanh cô cũng sẽ biết họ thôi."
Ánh mắt Hà Ngân Nhi khẽ chuyển động, cô nhớ lại những tư liệu, bắt đầu đối chiếu từng người một xung quanh.
"Hình như vẫn còn rất nhiều người chưa tới."
“Hầu hết đều đã đến đủ rồi, còn vài người vẫn chưa xuất hiện thôi.
Cuộc họp chiều nay trừ vài người đặc biệt, thì mọi người đều đã đến đủ rồi."
Vệ Cảnh nói.
"Vậy thì tốt."
Hà Ngân Nhi gật đầu.
Trong phòng họp của tổng bộ.
Tào Duyên Hoa cảm nhận được rõ ràng, khi số lượng đội trưởng đến càng nhiều, hắn càng trở nên có lòng mà không có sức.
Cái danh thứ trưởng này của hắn có vẻ như một Bồ Tát bằng đất sét, được thờ ở một bên, nhìn thì rất quan trọng, nhưng thực tế thì không có quyền hạn gì cả.
Nếu các đội trưởng trong phòng họp này muốn làm gì đó, ông ta không thể thuyết phục nổi.
Hiện tại, có thể chung sống hòa thuận được đều là dựa vào sự tự giác.
Dù sao, khi chọn đội trưởng đã được lựa chọn rất kỹ càng, một số người tinh thần và trạng thái không ổn định chắc chắn sẽ không thể trở thành đội trưởng.
Nhưng sự hòa thuận này kéo dài không được lâu.
Lúc này, một chuyện gì đó được định trước là phải xảy ra cũng đã xảy ra.
Sau khi chào hỏi xong, Hà Ngân Nhi bắt đầu dò xét những người khác: "Tôi đã kiểm tra tài liệu lưu trữ về sự kiện quỷ hồ trước đây.
Tôi thấy rằng có năm đội trưởng đã tham gia vào sự kiện quỷ hồ, Lý Quân, Tào Dương, Liễu Tam, Dương Gian và Thẩm Lâm đã mất tích.
Hầu hết những người tham gia vụ việc đều ở đây, tôi muốn hỏi các cậu một câu."
"Hả?"
Tào Dương, Lý Quân và Liễu Tam đều nhìn Hà Ngân Nhi.
"Cô muốn hỏi gì?"
Tào Dương nói.
Hà Ngân Nhi nói: "Các cậu đã xử lý xong sự kiện quỷ hồ, nhưng vì quỷ hồ mất kiểm soát và tràn vào cổ trấn Thái Bình, nên tôi muốn biết ai trong số các cậu đã giết một ông già một mắt ở trấn Thái Bình."
Cô đang tìm kiếm câu trả lời.
Và về câu trả lời này, cô cũng đã hỏi vô diện quanh mình và ông chủ Lưu, nhưng họ đều rất kín miệng, kiên quyết không nói ra, còn muốn cô quên đi chuyện đó.
Không còn cách nào khác, Hà Ngân Nhi chỉ có thể xem qua kho lưu trữ và hỏi các đương sự.
Tuy nhiên, danh tính của hung thủ không khó đoán, là những tên đội trưởng này.
Để đảm bảo sự thật và chính xác của sự việc, cô cần phải trực tiếp xác nhận để tránh tìm nhầm người.
"Còn có chuyện này?"
Tào Dương cau mày, không hề hay biết.
Lý Quân cũng nói: "Chuyện mà cô hỏi tôi cũng không rõ, mặc dù chúng tôi đã vào cổ trấn Thái Bình, nhưng chúng tôi không giết bất cứ ai ở đó.
A Hồng, điều này có liên quan gì đến cô không?"
“Tất nhiên là không"
A Hồng lắc đầu phủ nhận.
"Không phải là các người, vậy chỉ có thể là cậu hoặc Dương Gian"
Hà Ngân Nhi nhìn Liễu Tam.
Về người đội trưởng đã mất tích kia, cô nghĩ khả năng do hắn gây ra là rất nhỏ, vì hồ SỞ nói rằng Thẩm Lâm đã biến mất trước khi sự kiện quỷ hồ kết thúc.
Liễu Tam khẽ mỉm cười, nụ cười cực kỳ lãnh đạm, lộ ra một chút kỳ quái: “Người mà cô nhắc đến đó là do tôi giết."
Hắn không phủ nhận mà thừa nhận.
Vì đây là sự thật không thể che giấu.
"Người mà cậu giết đó họ Hà, là ông nội của tôi."
Hà Ngân Nhi nhìn chằm chằm vào Liễu Tam.
"Thật sao? Vậy thì sao? Ông già đó mang theo một nhóm người đến quấy nhiễu đến việc xử lý quỷ hồ của chúng tôi, thậm chí còn tấn công tất cả chúng tôi, khiến tất cả chúng tôi suýt chút nữa chìm vào quỷ hồ mà chết.
Cô nghĩ một người như vậy có nên giết không?"
Liễu Tam nheo mắt, không chút sợ hãi.