Lý Quân nói: "Thực sự có chuyện như vậy, tôi có thể chứng minh."
"Hà Ngân Nhi, nếu cô muốn trả thù cho ông nội của mình vì chuyện này, tôi khuyên cô nên gạt cái ý định này đi.
Ông già đó đã ra tay cùng với ba ngự quỷ nhân hàng đầu, cộng thêm ảnh hưởng của sự kiện quỷ hồ.
Hắn suýt chút nữa đã giết hết tất cả chúng tôi.
Sau đó một vô diệm trong số đó ra tay giúp A Hồng, giải quyết vấn đề lệ quỷ sống lại, chấm dứt tranh đấu, chuyện này mới có thể lắng xuống".
"Bây giờ cô lại muốn tính nợ cũ, ai cũng sẽ không vui."
Lúc này, Tào Dương cũng từ từ đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
Hắn không thể coi như người ngoài đứng xem kịch được.
Mặc dù hắn không tham gia vào chuyện hai bên đánh nhau, nhưng hắn cũng được Dương Gian vớt lên từ quỷ hồ sau khi chuyện này được giải quyết.
Nếu lúc đó là nhóm người đến từ trấn Thái Bình đó thắng, thì hắn bây giờ có lẽ vẫn đang ngâm mình trong quỷ hồ.
"Chuyện nào ra chuyện đó.
Lúc đó tranh đấu cũng kết thúc rồi, ông nội tôi đã rời quỷ hồ trở về trấn Thái Bình rồi.
Nhưng Liễu Tam vẫn đuổi theo để giết hắn."
Hà Ngân Nhi nói: "Cho nên chuyện này không liên quan gì đến các cậu, chỉ liên quan tới một mình hắn, đây là ân oán giữa chúng tôi, các cậu tốt nhất đừng nhúng tay vào."
"Ông già ở trấn Thái Bình đó không hề nương tay chút nào lúc đối phó với tôi đâu, giậu đổ bìm leo, thủ đoạn tàn nhẫn.
Để người như vậy còn sống trên đời, tôi ngủ không yên."
Liễu Tam lạnh giọng nói: "Chuyện này vốn dĩ đã kết thúc rồi, hôm nay cô nhắc lại chuyện cũ chẳng qua là muốn trả thù.
Nếu cô muốn động thủ, tôi có thể đánh cùng có một trận.
Hoặc là cô chết, hoặc là tôi chết, cô thấy sao? Thế này rất công bằng đúng không?"
"Cậu nói như vậy thì tôi cũng yên tâm rồi."
Lúc này Hà Ngân Nhi nhìn chằm chằm Liễu Tam, tràn đầy sát ý.
“Đủ rồi"
Vệ Cảnh vừa uống nước xong, giọng hắn khàn khàn, nghe vô cùng kỳ quái.
Hắn chậm rãi tiến lên phía trước: "Đây không phải là nơi để các cậu cãi vã đánh nhau.
Mọi ân oán cá nhân đều tạm dừng lại."
"Cậu cũng biết là ân oán cá nhân, vậy thì tôi sẽ không liên lụy đến những người khác, các cậu cũng bớt quản tôi lại."
Hà Ngân Nhi nói một cách nghiêm túc.
"Liễu Tam, đây không phải là nơi đánh nhau, đổi địa điểm thì sao? Cách đây không xa có một căn cứ huấn luyện bị bỏ hoang.
Nếu thực sự chết người, lệ quỷ sống lại cũng sẽ không ảnh hưởng đến khu vực xung quanh."
"Ông nội của cô tự tìm cái chết cũng đã đành.
Nếu cô cũng muốn tự tìm đến cái chết thì tôi cũng chiều cô.
Cô đã chọn xong địa điểm rồi thì còn đợi gì nữa, mời cô."
Liễu Tam nói một cách vô cảm.
Hà Ngân Nhi lạnh lùng, không nói lời nào, sau đó quay người bước ra ngoài phòng họp..
Lúc này, hai nhân vật cấp đội trưởng đang tìm một nơi để hẹn đánh nhau như học sinh tiểu học.
Nhưng đây cũng là cách trực tiếp nhất để giải quyết vấn đề.
"Vớ vẩn, thật là vớ vẩn."
Tay Tào Duyên Hoa đang run lên vì tức giận: “Các cô cậu đang làm gì vậy, còn không mau dùng tay lại.
Lý Quân, Vệ Cảnh, giúp tôi ngắn họ lại, đừng để họ đánh nhau"
Nhưng cả Lý Quân và Vệ Cảnh lại đứng đó mà không đáp lời.
Không phải họ không muốn ngăn lại mà là họ không dám ngăn.
Bởi vì một khi ra tay có khi sẽ trở thành một cuộc hỗn chiến, mọi thứ sẽ trở nên phức tạp hơn, lúc đó sẽ không phải chuyện của hai người mà sẽ có một nhóm đội trưởng tham gia.
"Bộ trưởng, ông để Lý Quân và Vệ Cảnh ra tay sao, ra tay kiểu gì? Đánh quá nhẹ thì không thể ngăn được họ, đánh quá mạnh rồi đánh giết lẫn nhau thì phải làm sao? Đối đầu linh dị rất nguy hiểm, chỉ cần không cẩn thận là sẽ chết người đó, ông là đang cảm thấy rắc rối này nhỏ quá à, muốn làm cho nó to lên hả? Nói với Dương Gian đi, bây giờ hắn là đội trưởng chấp pháp, đã đến lúc hắn phải ra mặt giải quyết rồi."
Tào Dương ở một bên nói, mở miệng nhắc nhở Tào Duyên Hoa.
Tào Duyên Hoa càng lúc càng lo lắng khi nhìn thấy Hà Ngân Nhi và Liễu Tam biến mất ở hành lang bên ngoài mà không thèm nhìn lại, cũng may có Tào Dương nhắc nhở nên ông vội vàng nhấc máy bắt đầu liên lạc với Dương Giang “Thật thú vị"
Vương Sát Linh đứng ở một bên xem kịch, hắn mỉm cười và nhẹ nhàng chỉnh lại mắt kính.
Nhưng đằng sau hắn, thấp thoáng hai bóng dáng lạnh lùng và đáng sợ.
Ở một nơi nguy hiểm như vậy, hắn không có sự chuẩn bị nào là không ổn, dù sao thì hắn cũng là một người bình thường, nếu có sức mạnh linh dị nào đó tác động vào và giết chết hắn, thế không phải là một cái chết oan uổng hay sao.
"Họ đang đi đến căn cứ huấn luyện, chúng ta phải chạy qua xem sao, nếu không nếu xảy ra sự kiện linh dị gì thì thực tồi tệ."
Tào Dương lúc này nói, sau đó hắn nhanh chóng theo sau.
Lý Quân cố nén giọng nói: "Hai người họ đều là đội trưởng, không dễ thuyết phục, nhưng chuyện này rất nghiêm trọng, tôi cũng qua đó xem thử.
Nếu có cơ hội tôi sẽ ngăn họ lại.
Vệ Cảnh, cậu đi với tôi, cần thiết thì có thể trói họ lại"
"Áp chế quỷ sai không được sử dụng nhiều với ngự quỷ nhân, rất nhiều ngự quỷ nhân duy trì mạng sống bằng linh dị.
Nếu áp chế thì linh dị sẽ mất hiệu lực, bọn họ cũng sẽ chết ngay lập tức.
Tôi không phải không muốn ngắn họ lại, mà là rất dễ ngộ sát một trong hai người họ.
Nhưng để phòng hờ linh dị mất hiệu lực tối có thể qua đó duy trì tình thế."
Vệ Cảnh nói.
"Được rồi, đi thôi."