Lý Quân và Vệ Cảnh lập tức rời khỏi phòng họp, lao đến căn cứ huấn luyện cách đó không xa.
Phòng họp vốn dĩ đang rất đông người giờ chỉ còn lại có Tào Duyên Hoa đang nghe điện thoại và Vương Sát Linh đứng đó không nói một lời.
"Lúc này tôi cũng không đi đâu nữa, tôi về phòng khách nghỉ ngơi đây"
Vương Sát Linh lắc đầu và nhân cơ hội này rời đi.
Hắn không muốn trở thành một đám đông người xem vì sợ rằng mình sẽ bị nhiễm linh dị, vì vậy hắn lựa chọn im lặng như Lý Lạc Bình, đợi cuộc họp buổi chiều bắt đầu.
Dù sao, vấn đề này cũng không liên quan gì đến hắn.
Căn cứ huấn luyện cách tổng bộ không xa, chỉ có hơn chục dặm.
Tuy nhiên, vì sự kiện quỷ sai lần trước, căn cứ huấn luyện này đã bị phong tỏa và bị bỏ hoang, căn cứ huấn luyện mới đã được chuyển đến một nơi khác.
Mặc dù nó bị bỏ hoang, nhưng thỉnh thoảng vẫn được sử dụng vì vị trí đặc biệt.
Ví dụ được sử dụng như một địa điểm thí nghiệm sức mạnh linh dị và một địa điểm đào tạo mô phỏng trong một số trường hợp đặc biệt.
Nhưng hôm nay, một nhóm khách mời đặc biệt đã đến căn cứ huấn luyện này.
Liễu Tam và Hà Ngân Nhi bước vào sân tập khổng lồ trong căn cứ huấn luyện gần như cùng lúc, nhưng do không được chăm sóc cẩn thận, sân tập ban đầu đã bị cỏ dại mọc um tùm, một số loài cỏ dại còn lớn hơn cả người.
"Hoàn cảnh không tồi, cô thật biết chọn địa điểm"
Liễu Tam gật đầu tỏ vẻ rất hài lòng với nơi này: “Nếu chết ở đây, mộ chắc phải cao to lắm đây."
“Đừng nói nhảm nữa, tôi đã đọc hồ sơ của cậu.
Dường như cậu giỏi sử dụng người giấy, tôi hy vọng rằng hôm nay cậu đến không phải là một người giấy mà là cậu."
Hà Ngân Nhi nói.
"Yên tâm, tôi chắc chắn là người thật.
Dù gì tôi cũng đang tham gia cuộc họp của đội trưởng, nên sẽ không dùng người giấy để làm chiếu lệ."
Liễu Tam nói.
Đôi mắt nhợt nhạt của Hà Ngân Nhi trở nên kỳ lạ: “Tôi nghe nói rằng ông nội đã tấn công cầu trước, đó là lý do tại sao cậu giết hắn.
Nếu đúng như vậy, tôi sẽ cho cậu tấn công trước, tôi sẽ nhận một đòn linh dị của cậu, nhưng đối phó với cậu tôi sẽ không nương tay"
"Thú vị, và còn rất khiêm nhường."
Trên da mặt xám xịt của Liễu Tam lộ ra một nụ cười kỳ lạ.
"Đó không phải là sự khiêm nhường, mà là có ơn báo ơn, có oán trả oán, tôi sẽ trả lại những gì mà ông đã nợ cậu"
Hà Ngân Nhi nói.
"Nếu vậy thì tôi sẽ tiễn cô đến gặp ông nội cô."
Liễu Tam sẽ không nương tình.
Vì Hà Ngân Nhi muốn chịu đựng một đòn tấn công linh dị của hắn, vậy thì hắn sẽ dùng một đòn để giết chết cô.
Khi cô chết rồi sẽ không còn tìm cách trả thù hắn nữa.
Ngay lập tức, trong sân tập đầy cỏ dại có âm thanh sột soạt, có dại đung đưa, một bóng người kỳ lạ xuất hiện, đang từ từ bước ra khỏi đám cỏ dại.
Tất cả những người này đều có khuôn mặt xám xịt như tờ giấy vàng, đều có tướng mạo giống nhau, đều là Liễu Tam, khi đi cùng nhau, họ không phân biệt được ai là người thật, ai là người giấy.
Tuy nhiên, không xuất hiện quá nhiều người giấy, chỉ có chín người.
Tính cả bản thân Liễu Tam mới là mười người.
"Số lượng này liệu có đủ không?"
Hà Ngân Nhi nhìn những người giấy này mà không hề sợ hãi.
"Đủ rồi, lúc giết ông nội cô, tôi dùng tới mười mấy người, nhưng tôi cảm thấy giết cô, chỉ cần mười người là đủ.".
Liễu Tam nói, những người giấy của hắn từ mọi hướng đi đến và bao quanh Hà Ngân Nhi, như thể một vòng tròn khổng lồ đang thu nhỏ lại.
Đồng thời, Tào Dương, Vệ Cảnh và Lý Quân lập tức đuổi tới đây.
Họ xuất hiện gần sân tập và xem cảnh này.
"Liễu Tam, bình tĩnh, chuyện này chưa đến mức phải ra tay.
Hà Ngân Nhi, chuyện này nhất định có hiểu lầm, đừng hấp tấp như vậy."
Lý Quân nói ngay khi xuất hiện, hắn bắt đầu thuyết phục hai người.
Nhưng dường như không có tác dụng.
Nếu có tác dụng thì họ đã không đến căn cứ huấn luyện này đánh nhau làm gì.
"Các cậu đừng xía vào, hôm nay nhất định phải có một kết quả cho chuyện này."
Hà Ngân Nhi hít nhẹ một hơi, vẻ mặt ngưng trọng, chuẩn bị chiều hồn.
Mặc dù cô nói rằng cô sẽ phải chịu một cuộc tấn công linh dị của Liễu Tam, nhưng cô không nói cô sẽ không đề phòng.
Dù sao, người chiêu hồn đời trước cũng chết trong tay hắn, vì vậy Hà Ngân Nhi không dám bất cẩn.
Hà Ngân Nhi đang cầm một thứ gì đó trên tay.
Đó là một quả óc chó, được bọc trong bột giấy.
Đây là di vật của ông già ở trấn Thái Bình.
Ban đầu có một đôi, nhưng lúc rời khỏi trấn Thái Bình, cô chỉ tìm được một cái.
Một cái là đủ rồi.
Cô có thể sử dụng di vật này để gọi linh hồn của những người đã chết.
"Có vẻ như thực sự bắt đầu ra tay rồi."
Ánh mắt Tào Dương khẽ động, nhưng không phải thuyết phục, mà là đang chờ đợi.
Tào Duyên Hoa đã gọi điện thoại.
Dương Gian hiện đang ở thành phố Đại Kinh, với quỷ vực, hắn chỉ mất vài giây để đến đây.
Những giây tiếp theo, người giấy của Liễu Tam đang đi đột nhiên tăng tốc độ.
Cùng lúc đó, lớp da trên cánh tay của người giấy bong ra từng mảnh, nhưng thứ bị lột ra không phải máu thịt thật, mà là một mảnh giấy đặc biệt màu vàng.
Nhưng bên trong tờ giấy đó, dần dần xuất hiện hai cánh tay kỳ lạ và đáng sợ.
"Ra tay rồi sao?"
Đôi mắt của Hà Ngân Nhi nghiêm nghị, một cái mặt của ông lão cũng xuất hiện bên cạnh cô.