Thật ra Hà Ngân Nhi biết Cao Minh không hề sống lại, mà hắn chỉ nhớ lại những suy nghĩ ngắn ngủi trước khi chết, một khi hết thời gian thì tất cả sẽ tan thành mây khói.
"Anh chết rồi, tình trạng này của anh không duy trì được bao lâu, bọn tôi dùng cách đặc biệt để anh sống lại trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, bây giờ điều cần làm là biết được chân tướng của chuyện anh bị sát hại.
Rốt cuộc ai đã giết anh?"
Dương Gian lười nói dài dòng, lập tức hỏi thẳng hắn ta, cùng với đó hắn cũng nói sơ lược tình hình cho hắn ta biết.
Cao Minh đang trong trạng thái vong hồn nhìn hắn: "Dương Gian à? Hóa ra là thế, vậy ra cậu muốn biết tại sao tôi chết đúng không? Tôi bị người khác giết chết.
Có một ngày, tôi đang đi xe máy tuần tra trong thành phố, một bóng dáng linh dị lướt qua khóe mắt tôi, bóng dáng đó đi về phía tòa nhà Bình An đang giam giữ quỷ họa, nhưng sau chớp mắt khi thấy anh ta thì đầu của tôi đã bị thứ gì đó bổ xuống"
Trên mặt Cao Minh lộ vẻ nghiền ngẫm, nét mặt hắn ta lúc co rúm vì đau khổ, lúc lại dữ tợn.
"Anh ta bị sao thế?"
Tào Duyên Hoa vội vàng hỏi.
Sắc mặt Hà Ngân Nhi chẳng hề thay đổi, cô nói: "Vong hồn không phải người sống, chẳng qua dùng di vật để kết nối người chết với khoảnh khắc cuối cùng lúc anh ta còn sống mà thôi.
Cùng với đó, tôi còn dùng sức mạnh linh dị để anh ta có thể hiện ra vào lúc này, đó không phải là sống lại, vậy nên Cao Minh đứng đằng trước kia chẳng phải là Cao Minh mà các anh biết đâu, nếu để nó suy nghĩ những thứ quá phức tạp thì tự nó sẽ xảy ra vài biến đổi khác thường"
Bản thân cô cũng không thể giải thích rõ ràng hết mọi tình huống trước mắt, vì với chiều hôn nhân thì chính vong hồn vẫn là một thứ gì đó rất khó hiểu.
Lúc này Dương Gian ra hiệu cho Tào Duyên Hoa không cắt ngang lời mình, sau đó hắn lại hỏi: "Anh vẽ lại chân dung của hung thủ rồi yên tâm an nghỉ đi, chuyện còn lại cứ giao cho bọn tôi, bọn tôi sẽ báo thù cho anh."
"Dương, Dương Gian?"
Sắc mặt Cao Minh dữ tợn như lệ quỷ sống lại, nhưng hắn ta nhanh chóng bình tĩnh lại, tranh thủ lúc mình vẫn còn tỉnh táo, khóe mắt hắn liếc nhìn bàn hội nghị ngay trước mặt.
Loại linh dị nào đó dần hiện lên trên bàn làm cho cái bàn xuất hiện dấu vết bị ăn mòn, những vết ăn mòn giống như một bức tranh.
Đó là chân dung của hung thủ.
"A!"
Sau khi hoàn thành xong bức tranh, Cao Minh gào thét, gương mặt vặn vẹo giống hệt ác quỷ đánh về phía Hà Ngân Nhi.
"Vong hồn bị phản phệ sao? Quả nhiên, người nào khi còn sống ý thức càng cao thì lúc chết rồi càng khó khống chế"
Vẻ mặt Hà Ngân Nhi không hề thay đổi, cô vung tay lên cắt đứt phương tiện liên lạc.
Ngay tức khắc, Cao Minh chưa chạm vào người Hà Ngân Nhi đã tan biến thành mây khói, đồng thời cặp kính râm trong tay Hà Ngân Nhi cũng vỡ vụn.
Di vật đã hỏng, vong hồn tan biến.
Điều này cũng đại diện cho lần chiêu hồn này đã kết thúc.
Dù Cao Minh biến mất không còn dấu vết, nhưng hắn đã để lại một manh mối rất quan trọng.
"Trên bàn là chân dung của hung thủ, nhưng tôi chưa từng thấy người này, mọi người từng thấy người này chưa?"
Tào Dương nhìn thoáng qua, sau đó khẽ lắc đầu tỏ vẻ mình cũng không biết.
"Tôi cũng không biết người này."
Vệ Cảnh lạnh nhạt nói.
Lý Quân cũng lắc đầu, còn Lý Nhạc Bình ngồi bên cạnh không nói gì, hắn cũng không biết người này.
"Tôi cũng giống vậy."
Chu Đăng lập tức nói.
Vương Sát Linh: "Tôi từng đọc rất nhiều tài liệu ở tổng bộ, trong giới linh dị gần như chẳng có người nào như thế này.
Có lẽ đây là ngự quỷ nhân trong dân gian, hơn nữa đó cũng chẳng phải loại người khá nổi tiếng"
Dương Gian nhìn chằm chằm bức tranh chân dung trên bàn, dù bức tranh này trông rất sơ sài, nhưng hắn vẫn có thể nhận ra người này.
Trương Tiện Quang! Quả nhiên là hắn ta.
Con mắt của hắn hơi dừng lại, dù hắn đã đoán được, nhưng lúc xác nhận rõ vẫn khiến người khác cảm thấy cực kỳ kinh ngạc.
"Nếu người đó là anh ta thì mọi chuyện chẳng có gì lạ."
Dương Gian lập tức nghĩ đến dáng vẻ của người phụ nữ bên trong quỷ họa giống hệt Hà Nguyệt Liên ở thành phố Đại Úc.
Vả lại đằng sau người Hà Nguyệt Liên kia lại có bóng dáng của Trương Tiện Quang.
Bây giờ việc Cao Minh chết lại liên quan đến quỷ họa.
Tất cả mọi chuyện đều được liên kết lại với nhau.
Lúc Trương Tiện Quang còn sống, hắn ta đã luôn vờn quanh bức quỷ họa vì định thực hiện kế hoạch gì đó, còn Hà Nguyệt Liên chính là một quân cờ của hắn, bây giờ hắn đến đây để nhằm vào quỷ họa, và Cao Minh chỉ là chướng ngại vật nho nhỏ hắn gặp phải trên đường mà thôi.
"Vậy mà chẳng có ai biết người này sao? Chẳng lẽ kẻ đó thật sự ẩn thận sâu đến mức không để sót lại chút dấu vết nào trong giới linh dị này?"
Lâm Bắc sờ cái đầu trọc rồi cười nói.
Lúc này, vị đội trưởng bí ẩn Lục Chí Văn lên tiếng, hắn nói một cách cứng ngắc: "Anh ta tên là Trương Tiện Quang, người ở thành phố Đại Hán, trấn Song Kiều, sống ở năm một ngàn chín trăm bốn mươi hai, đến nay vẫn chưa chết.
Cha là Trương Đông, cũng là người của trấn Song Kiều, mẹ là Lưu Quế, là người thuộc xã Đại Kim, từng dạy học tại trường tiểu học trấn Song Kiều."
"Hả?"
Lúc này mọi người đều đồng loạt nhìn về phía vị đội trưởng cuối cùng ẩn náu trong tổng bộ, Lục Chí Văn.
Sao Lục Chí Văn này có thể điều tra ra kỹ càng tên, quê quán, hay thậm chí cả cha mẹ của hung thủ vậy?
"Anh có hồ sơ của Trương Tiện Quang sao? Hay anh biết Trương Tiện Quang"
Đôi mắt Dương Gian cũng khẽ chuyển động, hắn vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ nhìn Lục Chí Văn.