Sau đó, cửa khu chung cư bị đẩy ra, bốn người lần lượt bước vào.
Đi đầu là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn, trong ánh mắt trầm tĩnh mang theo chút thăng trầm.
Bên cạnh hắn là một người lớn tuổi hơn một chút, khoảng năm mươi tuổi, tóc mai ở hai bên đã bạc trắng, đôi tay khô gầy, trên khuôn mặt không có chút máu.
Một người khác càng lớn tuổi hơn, da đã trổ đồi mồi, có vẻ khoảng sáu mươi đến bảy mươi tuổi.
Người đó mặc quần áo vải thô, mang giày vải, hơn nữa quần áo trên người đã giặt đến bạc màu nhưng trông vẫn gọn gàng và sạch sẽ.
Người cuối cùng là một người trẻ tuổi, thoạt nhìn chưa đến ba mươi, nhưng lúc này hắn lại hôn mê bất tỉnh, được ba người đàn ông khoảng năm mươi tuổi vác trên người.
"Hả?"
Tôn Thụy đang ngồi trên số pha chơi game phải sững sờ một lúc khi thấy bốn người kia đến đây.
.
Từ sau khi hắn trở thành người quản lý bưu cục quỷ, ngoài người đưa tin có thể giải trừ lời nguyền, đã lâu rồi không có người lạ đến nơi đây, thỉnh thoảng Dương Gian mới đột nhiên xông vào đây gặp hắn, còn những người khác phải có sự đồng ý của hắn mới được vào hoặc bị hắn kéo vào đây, nếu không người khác không thể đến được nơi này.
"Các người là ai?".
Tôn Thụy lập tức chống gậy đứng dậy, trên mặt đầy vẻ cảnh giác.
Lúc đầu, trong lòng hắn nghi ngờ những người này có phải là người đưa tin ở tầng năm trước đây hay không? Dù sao khi lời nguyền ở bưu cục quỷ được hóa giải, một số người đưa tin ở tầng năm không đến đủ, vẫn còn vài người ở bên ngoài.
Bây giờ những người này đột nhiên đến đây khiến Tôn Thụy nghĩ đến những người đưa tin không biết tình huống nên mới tới bưu cục quỷ.
Nhưng sau đó hắn lập tức bác bỏ suy đoán này.
Bởi vì bây giờ cho dù đó là người đưa tin ở tầng năm cũng không có cách nào tự do ra vào bưu cục quỷ.
Rõ ràng đối phương không đến đây bằng con đường cũ thông tới bưu cục quỷ.
"Chờ một chút, nhìn anh rất quen, anh là Trương Tiện Quang à?"
Sau đó, Tổn Thụy nheo mắt lại nhìn chằm chằm người đàn ông khoảng ba mươi tuổi mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn.
Vẻ ngoài của người đàn ông này giống hệt người trong bức tranh.
Ngoài khí chất có chút khác biệt thì những cái khác giống hoàn toàn.
Có hai Trương Tiện Quang ư? Vẻ mặt Tôn Thụy hơi thay đổi, hắn lập tức phản ứng lại: "Thì ra là như vậy.
Anh còn sống, vẫn chưa chết đúng không?"
"Người quản lý bưu cục quỷ mới sao?"
Trương Tiện Quang quan sát một lúc: "Thật ngại quá, tôi có chút chuyện cần mượn bưu cục quỷ một lúc, hy vọng việc này không gây phiền phức cho người quản lý."
"Mượn?"
Tôn Thụy đập tay: "Trương Tiện Quang, anh đã ra khỏi bưu cục quỷ, vậy mọi chuyện đây đã không còn liên quan tới anh nữa.
Anh không thể tùy ý mượn dùng bưu cục quỷ.
Chỉ có người đưa tin mới được dùng con đường thông đến bưu cục, nhưng bây giờ thời đại cần người đưa tin đã qua, không cần người đưa tin nữa, lẽ ra anh không được tới nơi này mới đúng".
"Dù cậu là người quản lý mới, nhưng tôi đã từng ở đây lâu hơn cậu.
Cho dù tôi đã rời khỏi, nhưng thỉnh thoảng mượn sức mạnh linh dị của bưu cục quỷ dùng một hai lần vẫn bình thường.
Cậu yên tâm, tôi sẽ không gây ra phiền phức cho cậu, tôi sẽ đi ngay bây giờ."
Trương Tiện Quang chậm rãi nói, sau đó hắn ra hiệu cho những người khác chuẩn bị rời đi.
Đám người vừa định đi, nhưng vào khoảnh khắc tiếp theo, "Ấm!"
một tiếng, cửa lớn của bưu cục nặng nề đóng lại.
Sau đó cửa lớn dần mờ ảo rồi biến mất không thấy đâu nữa, chỉ sót lại một bức tường trống trơn.
"Có người nói với tôi anh không phải người đơn giản, có thể gây ra rắc rối, nên tôi muốn mời anh ở lại bưu cục quỷ này, chờ khi nào mọi chuyện sáng tỏ thì tôi sẽ để anh đi."
Tôn Thụy híp mắt, chống gậy đi khập khiễng.
Không ngờ mình ở đây há miệng chờ sung vậy mà giữ được chân của Trương Tiện Quang.
Việc của Hà Nguyệt Liên vào lúc trước đã khiến người ta tò mò, bây giờ chính chủ đã xuất hiện, đúng lúc có thể hỏi rõ ràng rồi.
"Tôi chỉ mượn đường một chút mà thôi, cần gì phải làm như thế?"
Trương Tiện Quang dừng chân lại, thở dài nói.
"Nếu anh nói rõ sẽ không làm khó..."
Tôn Thụy nói.
Nhưng Tôn Thụy vừa nói ra, đột nhiên một luồng cảm giác nguy hiểm ập đến.
Sau đó hắn nhìn thấy Trương Tiện Quang ở trước mặt quay người lại, và không biết từ khi nào trong tay hắn ta đã có thêm một thanh đao cũ kỹ đầy vết rỉ sét.
Trong chớp mắt khi hắn ta quay đầu lại, cảnh vật trước mắt Tôn Thụy bắt đầu dao động và đảo lộn.
Đầu của hắn đã bị chém đứt từ khi nào không hay, rơi xuống khỏi Cổ.
Cái đầu đập mạnh xuống đất phát ra tiếng thùm thụp, nhưng cơ thể Tôn Thụy vẫn còn đứng đó đập tay không hề nhúc nhích.
"Anh..."
Tôn Thụy trợn mắt nhìn.
Hắn vẫn chưa chết, hoặc có thể ở nơi này hắn sẽ không chết.
"Tôi không muốn đánh nhau với cậu, nhưng vì sao cậu lại cản đường tôi hết lần này tới lần khác? Không phải tôi chưa từng chém chết quản lý bưu cục quỷ, nhớ trước đây tôi từng chặt rơi đầu một nữ quản lý, không ngờ cô ta đã tệ, mà người quản lý mới như cậu còn tệ hơn."
Trương Tiện Quang cầm đao bước từng bước về phía trước, khuôn mặt vẫn lạnh lùng, lời nói ra không lưu tình chút nào.